Chương 622 Lục Bình Nhận Được Lễ Vật, Mùi Sữa Xen Lẫn Mùi Máu Tanh
Tống Tử Văn nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục tiên sinh.
Đây là một tên điên.
Anh ta không thể xác định được, đối phương có điều tra được manh mối gì hay không. Nhưng dựa vào năng lực tình báo phía sau đối phương thì khả năng này là rất lớn. Hoặc có thể nói, cho dù không có thì tên điên đáng chết này cũng đã định sẵn là mình rồi! Đối phương rốt cuộc là có biết rõ hay không?!! Tống Tử Văn không dám đánh cược!
Được! Vậy tôi cũng muốn nhìn một chút xem những người khác rốt cuộc là ai.
"Không biết."
"Tôi không biết những người khác là ai." Tống Tử Văn thu liễm cảm xúc, trầm giọng nói.
Sau khi nghe được những lời này, con ngươi phía trên gương mặt nhã nhặn bình tĩnh của Lục Bình có hơi co rút lại một chút.
Quả nhiên! Quả nhiên là anh!
Cảm xúc của anh có hơi không khống chế được, có một loại cảm giác muốn khóc! Mỗi một lần anh nhớ lại cảnh tượng biển lửa kia, anh đều muốn sụp đổ đến điên cuồng!
"Ồ?" Lục Bình kiềm chế lại cảm xúc, trên mặt mang theo nụ cười, khẽ ồ lên một tiếng.
Cùng lúc đó, tại một góc không ai nhìn thấy, các ngón chân bên trong giày da dưới chân đang không ngừng dùng lực nghiền ép đế giày. Cố gắng khắc chế lửa giận mãnh liệt và cảm giác bi thương muốn cuồng loạn!
"Nửa tháng trước, tôi nhận được một bức thư thần bí, sau đó thì bị kéo vào một nhóm thảo luận. Trong tổ thảo luận tổng cộng có chín thành viên, mỗi một thành viên đều dùng một lá bài Tarot làm đại diện. Danh hiệu của người tổ chức là The Fool, danh hiệu của tôi là The Devil(ác ma). Ngoại trừ người tổ chức ra, chúng ta đều không hay biết gì về thân phận của nhau cả."
"Đó là tất cả những gì tôi biết." Tống Tử Văn trầm giọng nói.
"Còn có tám người." Lục Bình khống chế hơi thở, thầm mặc niệm trong lòng.
"Lục tiên sinh!!" Ánh mắt Tống Tử Văn trở nên hung hãn, đột nhiên cất cao giọng: "Anh còn muốn trả giá như nào nữa?!"
"Xử tử Từ Á Linh và Phùng Thế Quân, cùng với đội ngũ kia của anh, tổng cộng mười lăm người."
Lục Bình nói xong liền đứng lên, vỗ vỗ quần áo không chút nếp nhăn, xác cặp công văn lên. Lục Bình đứng ở trước mặt Tống Tử Văn, quan sát tỉ mỉ vị quý công tử cao quý này: "Chuyện này coi như xong."
Coi như xong?!
Tôi sẽ nhìn chằm chằm anh! Anh không chết, chính là tôi chết!
"Không có khả năng!!"
Tống Tử Văn đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt anh ta chợt cứng lại. Từ Á Linh và Phùng Thế Quân là tâm phúc chân chính và cái bóng của anh ta, là cánh tay trái và cánh tay phải trong việc xử lý nghiệp vụ liên quan đến Khoa học kỹ thuật Úy Lam.
Cho dù là người thư ký đứng ở ngoài cửa kia đều chưa từng biết đến tầng quan hệ này. Với lại, điều quan trọng nhất, hai cái tên này hẳn là chỉ có anh ta và cha mình biết.
"Tôi đã biết." Tống Tử Văn thu liễm cảm xúc. Trên gương mặt anh tuấn khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó đáp lại.
Nếu như đã điều tra được mức này, như vậy sự tồn tại của bọn họ đã không còn ý nghĩa nữa.
Lục Bình cười khẽ một tiếng, sau đó sải bước hướng về phía cửa văn phòng. Anh đẩy cửa phòng ra, hơi dừng chân, quay đầu nhìn chăm chú về phía Tống Tử Văn ở sau cánh cửa. Sắc mặt của vị quý công tử này đang vô cùng lạnh lùng, ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng lóe lên ánh sáng nguy hiểm, không biết là đang kiểm tra lại những chỗ sai sót trong hệ thống hay là đang nghĩ cách trả thù.
Anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết, anh thua ở góc nhìn thượng đế.
"Đừng nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn, tôi sẽ nhìn chằm chằm." Lục Bình nói.
Nói xong, Lục Bình liền cất bước đi ra ngoài. Anh không đóng cửa lại, chỉ mới đi ra một khoảng không xa, đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng vang trầm trầm. Anh giương mắt lên, trông thấy các nhân viên bảo an đang đứng trang nghiêm trong hành lang. Lục Bình trấn định đi qua dưới tầm mắt của bọn họ, bước vào thang máy, đi ra khỏi tòa nhà, sau đó nhìn về phía bầu trời xanh thẳm.
Mới chỉ một thoáng thôi mà anh lại có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
"Lục tiên sinh."
Trước xe con màu đen, Viên Lợi Quân lập tức chú ý tới Lục tiên sinh đi ra. Anh thở ra một hơi, vội vàng khởi động xe, lái xe tới gần ven đường, sau đó đẩy cửa xe ra, cung kính kêu.
"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng, ngồi vào hàng sau: "Về công ty."
Lục Bình ôn hòa nói.
Lúc chiếc xe chạy qua tòa nhà hiện đại hóa cao chọc trời này, cảnh tượng ngăn nắp xinh đẹp không ngừng phản chiếu vào trong mắt. Thân thể căng thẳng của Lục Bình chậm rãi buông lỏng. Hiện tại, thế lực khắp nơi đều đang nỗ lực tìm kiếm lai lịch sau lưng anh. Căn cứ theo tin tức Đinh Thanh gửi tới, thậm chí đã có xúc tu mò tới bến cảng Chu Sơn- nơi mà anh dự định rời đi sau khi xuống du thuyền Thánh Ca Hải Dương vào lần trước. Bọn họ càng không tìm thấy, đồng thời biểu hiện của Lục Bình lại càng nguy hiểm, sẽ càng dẫn tới tình trạng nhiều người sợ ném chuột vỡ bình, và … đứng ngồi không yên!
"A lô."
"Là tôi."
Lục Bình chợt nhớ ra cái gì đó, nhìn thoáng qua Viên Lợi Quân trước ghế lại, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tiết Hoa Thanh: "Tạm thời phong ấn H0031, tối nay tôi sẽ qua đó."
"Tôi đã biết."
------
Dịch: MBMH Translate