Chương 623 Kinh Dị! Kinh Dị!
Dưới tầng hầm ga ra, trong đội ngũ não bộ.
Tiết Hoa Thanh liếc nhìn đám thuộc hạ đang đọc thông tin tình báo cách đó không xa một cái, sau đó cung kính đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, Tiết Hoa Thanh đứng ở trước cửa tự động, đi vào phòng làm việc. Anh đi tới các dãy kệ sách đã được sắp xếp, ánh mắt lướt qua những túi hồ sơ màu nâu đen, sau khi tìm được liền vươn tay cầm lấy.
Anh ôm tất cả những túi hồ sơ có liên quan vào trong ngực, sau đó trở về bên trong đội ngũ.
⚝ ✽ ⚝
"Tôi đã nói tin tức của chúng ta cho vị Lục tiên sinh kia rồi."
Trung tâm tài chính Lục Gia Chủy, trong văn phòng tại tầng 101.
Tống Tử Văn đã ngồi trở lại trước bàn làm việc, trong màn hình hiện lên một yêu cầu trò chuyện.
Sắc mặt anh bình tĩnh, trầm giọng nói.
Hành động lần này của vị Lục tiên sinh kia đã bắt chẹt anh ta quá nhiều.
"Tôi đã biết."
Phía sau lá bài The Fool truyền ra giọng nói mang theo ý cười.
⚝ ✽ ⚝
"Anh Bình! Đường ống nước trong nhà đã sửa xong rồi sao?"
Lục Bình vừa trở lại văn phòng, bạn gái Trương Oánh Oánh đã lập tức trông thấy người. Cả gương mặt đều mang theo ý cười vui vẻ, cô nhẹ nhàng hỏi.
"Ừm."
"Đã sửa xong, chỉ là chút vấn đề nhỏ mà thôi."
"Cậu lại đến đây giày vò làm gì, còn không bằng ở nhà nghỉ ngơi." Trước bàn làm việc, Cố Đại Thạch cũng nghiêng đầu sang, nói.
"Dù sao cũng không có việc gì, đang còn hơn một giờ nữa mới tan làm mà." Lục Bình nhún vai, đáp lại.
Nói xong, anh cũng ngồi xuống trước vị trí của mình.
Trong đầu nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Sự hận thù đang sôi trào trong máu của Lục Bình dần bĩnh tĩnh lại. Anh tỉnh táo lại, các loại suy nghĩ không ngừng phun trào, hai bên huyệt thái dương ẩn ẩn căng đau. Anh ép buộc mình không nên nghĩ nhiều, cần thả lỏng và thở dốc trong một khoảng ngắn ngủi.
"Lục Bình?!"
"Đồ mà anh đặt đã được giao đến quầy lễ tân rồi, anh qua đây lấy đi."
Không lâu sau, điện thoại di động dưới thân phận phổ thông đột nhiên vang lên. Lục Bình nghi hoặc cúp điện thoại, sau đó đứng dậy, không do dự đi về phía quầy lễ tân của công ty.
Nữ nhân viên tiếp tân không có dáng vẻ hào nhoáng và xinh đẹp như nhân viên của Xuyên Hòa, chỉ là một cô gái có tướng mạo bình thường. Cô tò mò nhìn thoáng qua hai cái hộp giống như là hai hộp bánh gato được đặt trước bàn.
Những người giao hàng lạ mặt sẽ không được phép tới gần Lục tiên sinh, tương tự, nếu như có các thiết bị nguy hiểm gì đó thì đều sẽ được bảo an kiểm tra và chặn lại ở bên ngoài.
"Lục Bình, anh mua cái gì vậy?"
"Có phải là bất ngờ cho Oánh Oánh hay không?!"
Cô gái với gương mặt nổi mụn nhìn thấy Lục Bình đến gần liền bát quái hỏi.
Lục Bình không có trả lời, vốn đang định mở ra ngay tại quầy lễ tân. Nhưng khi nhìn thấy nhân viên lễ tân đưa đầu lại gần, ánh mắt anh lấp lóe, sau đó lập tức ôm hai cái hộp lên.
Lúc cảm nhận được trọng lượng của hai cái hộp trong tay, Lục Bình không khỏi nhướng mày.
"Đi đây." Anh nói một tiếng.
Rất nhanh, anh đã quay người đi vào trong hành lang.
Lúc này, không biết là ảo giác hay là do nguyên nhân gì khác, Lục Bình đầu tiên là ngửi được một mùi sữa thơm, ngay sau đó lại ngửi được một tia máu tanh từ trong mùi sữa thơm nồng đậm kia…
Thời gian quay ngược trở lại trước đó một đoạn.
Đó là sau khi Lục tiên sinh vừa bước ra khỏi tòa nhà; Tống Tử Văn ngồi trước sô pha. Bên chân anh ta, những món đồ trang trí bằng sứ thanh hoa quý giá đã vỡ vụn, rượu đỏ thấm ướt đế giày. Anh ta nặng nề thở hổn hển.
Tinh…
Đúng lúc này.
Bên trong văn phòng, cánh cửa thang máy riêng đột nhiên mở ra. Một người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp với đôi chân dài, mặc một chiếc áo da màu đen và đi bốt cao đi ra từ bên trong. Đây là một gian phòng ngủ trong văn phòng. Ánh mắt người phụ nữ lướt qua, sau đó nhấn lên một cái nút bên tường.
Trong thời gian chờ đợi, làn da trắng nõn của người phụ nữ bắt đầu nhiễm một tầng ửng đỏ không bình thường, vẻ mặt cô đang không ngừng thay đổi. Nhưng cùng lúc đó, người phụ nữ dường như là đang cố gắng khắc chế sự chờ mong và tình yêu bệnh hoạn của mình.
Đèn nhắc nhở màu đỏ sáng lên.
Tống Tử Văn thu liễm cảm xúc sau đó đứng lên, sải bước đi tới trước bàn làm việc, gạt mở ngăn kéo, lấy ra một thanh dao găm được khảm hồng ngọc giống như là một tác phẩm nghệ thuật.
Ngay sau đó, anh ta lấy ra chiếc điều khiển từ xa, nhấn công tác. Giá sách bên cạnh bàn làm việc tự động dời sang hai bên…
"Tử Văn!"
"Em rất nhớ anh!"
Giá sách vừa mở ra.
Một bóng người màu đen lập tức lao vào trong lồng ngực của Tống Tử Văn. Cô quấn quýt dán gương mặt mình lên bộ ngực của đối phương, trong miệng phát ra tiếng nỉ non si mê.
"Á Linh, ngoan! Em là ngoan nhất!"
Tống Tử Văn vươn tay ra, xoa xoa đầu người phụ nữ giống như là đang vuốt ve mèo con. Anh ta vừa dứt lời, người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng lập tức ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên sự mê ly.
------
Dịch: MBMH Translate