Chương 624 Không Phải Là Vấn Đề Của Các Người
Cô ghé vào trong ngực Tống Tử Văn, nghi hoặc và uất ức thấp giọng nói: "Tử Văn, anh đã lâu rồi không có gọi em là Á Linh. Chính em cũng sắp quên mất cái tên này rồi."
Người phụ nữ mặc đồ da màu đen này chính là người bị Lục Bình yêu cầu bị xử tử, là một trong hai cái bóng quan trọng nhất của Tống Tử Văn. Lúc còn nhỏ, Từ Á Linh đã là một cô nhi, được đưa vào viện phúc lợi của Tống gia tại Dương Thành. Trong một lần kiểm tra sức khoẻ, cô được phát hiện là người có năng lực phản xạ thần kinh cực kỳ ưu tú.
Sau đó…
Trong trí nhớ cố chấp của Từ Á Linh lúc còn nhỏ, đó là một đêm mưa u ám và tuyệt vọng, cô bị lãng quên ở trong hoa viên… Là Tống Tử Văn cũng còn nhỏ tuổi xuất hiện ở trước mặt cô.
Ở trong lồng ngực của Tống Tử Văn, Từ Á Linh nhỏ giọng kể ra nỗi nhớ của mình, Tống Tử Văn cũng chỉ ôn nhu vuốt ve đầu cô gái. Không lâu sau đó, Tống Tử Văn đột nhiên nói: "Á Linh. Tin tức của em đã bị những người khác điều tra ra."
"Hả."
Từ Á Linh ngẩng đầu lên, sau đó nhu thuận lên tiếng, rồi lại lần nữa ghé vào trong lồng ngực của Tống Tử Văn.
Cô giống như là có chút tham luyến sự ấm áp trong lồng ngực cùng với mùi hương của thân thể này. Lúc này, thanh dao găm giống như tác phẩm nghệ thuật trượt ra khỏi tay áo, lưỡi dao găm sắc bén đột nhiên đâm vào trái tim người phụ nữ, máu tươi ấm áp bắn ra tung tóe.
Từ Á Linh có năng lực phản ứng thần kinh ưu tú, đã đạt đến chiến lực cấp A từ rất nhiều năm trước đó. Nhưng cô lại không có động đậy chút nào, chỉ là núp ở trong lồng ngực của Tống Tử Văn giống như một con mèo. Có lẽ là cảm nhận được thân thể của mình không còn bao nhiêu thời gian, người phụ nữ bệnh hoạn cố hết sức ngẩng đầu lên. Cô ho khan một tiếng, cổ họng như có một cục máu muốn phun ra. Từ Á Linh dùng sức vươn tay, sờ về phía gương mặt anh tuấn của Tống Tử Văn.
Bên trong ánh mắt trắng đen rõ ràng không có một tia oán hận, chỉ là lờ mờ nhớ lại cảnh tượng đêm mưa năm đó:
"Hu hu hu!"
"Ba ba!"
"Ma ma!"
"Các người ở đâu vậy! Các người không cần Linh Linh nữa sao? Linh Linh sợ lắm…"
Cô ôm con gấu nhỏ mà mình thích nhất trong ngực, núp thân thể nho nhỏ ở sau cầu trượt trong hoa viên. Vào lúc cô cảm thấy tuyệt vọng và bất lực nhất, là Tống Tử Văn khi còn nhỏ đã che dù chặn lại cơn mưa lạnh buốt cho cô.
"Này."
"Em không sao chứ."
Hình ảnh năm đó càng ngày càng rõ ràng.
Chàng thiếu niên lạnh lùng, lời nói mang theo sự không kiên nhẫn.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Văn hóa Ngô Minh, bên trong hành lang.
"Lục Bình, đây là cái gì?" Đồng nghiệp bình thường tò mò liếc qua.
"À?!"
"Mua chút đồ ăn vặt."Lục Bình thầm giật mình trong lòng, lập tức đáp lại.
Vừa đi vào bên trong hành lang, chưa đi được mấy bước thì trong văn phòng lại có một đồng nghiệp quen thuộc đi ra, là một người đàn ông mập mạp, đeo kính đen: "A Bình, mua cái gì đây?"
"Khoan hãy nói, để cho tôi ngửi một chút!"
Lão ca kính đen này ngày bình thường cũng coi như là có quen biết với Lục Bình. Đối phương không đợi Lục Bình đáp lại đã tiến về phía trước một bước, tiến tới trước hộp rồi dùng mũi ngửi ngửi. Một lát sau, anh ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của Lục Bình, nói với vẻ chắc chắn: "Bánh gatô?! Có đúng hay không, tôi ngửi thấy mùi thơm của loại bơ kia."
Nói xong, đối phương khoanh hai tay lại trước ngực, lộ ra chút hoài nghi, nói: "Nhưng mà, ngoại trừ mùi sữa thơm, hình như còn có một mùi gì đó khác nữa."
"Không cần ngửa nữa, là bánh gatô."
Thấy đồng nghiệp còn muốn tiến lên trước, Lục Bình âm thầm dời cái hộp lại một chút. Anh nở nụ cười, đưa mắt nhìn lão ca rời đi…
Lúc này, trong lòng Lục Bình không hiểu sao lại cảm thấy bồn chồn, mùi máu tanh xen lẫn bên trong mùi sữa thơm kia hình như đang càng ngày càng rõ ràng. Suy nghĩ một chút, Lục Bình xoay người, ôm hộp bánh bước vào một gian phòng vệ sinh trong góc hẻo lánh.
Đặt hộp bánh ở trên nắp bồn cầu.
Lục Bình hít sâu một hơi, đưa tay chậm rãi mở cái hộp ra. Đúng là hai cái bánh kem…Nhưng ngay sau đó, Lục Bình chú ý tới trong một cái bánh gato hình như còn xen lẫn với những sợi tóc màu đen. Anh còn chưa kịp có động tác, lớp bơ bên ngoài cái bánh gatô đã chậm rãi vỡ ra…
Lộc cộc!
Một cái đầu khủng bố dính đầy bánh kem lăn lông lốc xuống nắp bồn cầu. Cùng lúc đó, cái bánh kem còn lại cũng đã nứt ra.
!
!
!
Trong chốc lát.
Lục Bình chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều trở nên choáng váng. Từng sợi lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, một cỗ ý lạnh bốc lên từ bàn chân rồi nhanh chóng xông tới đỉnh đầu.
Thân thể lập tức run bắn lên, người dựa sát vào cánh cửa phòng vệ sinh. Ngay sau đó, một giây sau… Lục Bình điên cuồng đẩy cánh cửa ra! Anh liều mạng che miệng, chạy tới trước bồn rửa tay, sau đó không nhịn được mà bắt đầu nôn mửa.
"Lục tiên sinh, đã xử lý tốt. Không có phát hiện bất kỳ thiết bị nguy hiểm nào."
"Ừm."
"Không có việc gì, không phải là vấn đề của các người."
------
Dịch: MBMH Translate