Chương 625 Phía Trên Liên Hệ Sơ Bộ Cùng Lục Bình!
Lục tiên sinh, đã xử lý tốt. Không có phát hiện bất kỳ thiết bị nguy hiểm nào."
"Ừm."
"Không có việc gì, không phải là vấn đề của các người."
Nhân viên bảo an trong dáng vẻ công nhân bình thường lập tức được gọi tới dọn dẹp sạch sẽ, sau đó cung kính đứng ở trước mặt Lục Bình báo cáo.
Mặc dù đã nôn mửa xong, nhưng chỉ cần nhớ tới hình ảnh vừa rồi, Lục Bình vẫn không khỏi có một loại cảm giác sợ hãi và buồn nôn không thể chịu được. Anh cố gắng bày ra dáng vẻ bình thản, lên tiếng.
"Được rồi, các người đi xuống đi." Lục Bình khoát tay áo.
Nói xong, anh đút hai tay vào trong túi, cất bước đi về phía văn phòng của mình.
Ngồi trở lại trước bàn làm việc, bờ môi Lục Bình vẫn còn run rẩy.
"Anh Bình!"
"Thịch thịch thịch thịch!"
"Em có mua bánh gato nhỏ làm trà chiều, chúng ta cùng nhau ăn đi?!! Em nói cho anh biết, bánh gato của cửa hàng này vô cùng khó mua!"
Lục Bình vừa ngồi xuống, bạn gái Trương Oánh Oánh ở bên cạnh đầu tiên là lén liếc mắt nhìn bạn trai một cái, ngay sau đó liền vui vẻ lấy chiếc bánh gatô nhỏ đã giấu kín ra, cầm ở trong tay, nói.
"Bánh gato nhỏ?"
"Bánh gatô?!!"
Bên trong ống tay áo, Lục Bình dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhẫn nhịn cảm xúc.
Cả đời này mình đều không muốn ăn bánh gatô nữa!
⚝ ✽ ⚝
"Gửi một phần bản sao về hình ảnh chiến đấu của quyền sư với cơ thể giả cho vị Lục tiên sinh kia đi."
"Dù sao, đây cũng coi như là tin tức mà đối phương đưa tới cho chúng ta."
Yến Kinh cổ lão.
Tổ chức bí mật.
Q ngồi chồm hổm ở trước bàn làm việc, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, trầm giọng nói ra.
"Ồ…"
"Ăn thật ngon!"
"Anh Bình, anh cũng nếm thử! A…"
Bạn gái Trương Oánh Oánh đầu tiên là dùng thìa xúc một miếng bánh gato nhỏ rồi đưa vào trong miệng của mình. Ánh mắt lấp lánh hơi híp lại thành một đường nhỏ. Sau khi nuốt bánh gatô xuống, cô lại lập tức xúc thêm một thìa nữa rồi đưa về phía bạn trai mình.
"Hương vị của bánh nhung đỏ này phải nói là cực kỳ thuần khiết, khó trách lại khó mua như vậy." Trương Oánh Oánh tiếp tục nói.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình trầm mặc. Anh nhìn về phía chiếc bánh nhung đỏ, hình ảnh cái bánh không ngừng đan xen với những hình ảnh vừa rồi trong nhà vệ sinh. Tại một góc khuất ánh mắt, ngón tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay tạo nên những vết hằn màu đỏ sậm, mang đến từng tia đau đớn, lại khiến cho Lục Bình cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Anh Bình? Sao thế?" Bạn gái Trương Oánh Oánh hơi nghiêng đầu, hỏi.
Bánh gatô trong tay cô đã được đưa đến bên miệng Lục Bình. Anh gian nan há miệng ra, mùi bơ thơm lập tức tràn vào trong khoang miệng. Còn chưa kịp nhấm nuốt, Lục Bình đã lần nữa muốn nôn mửa. Anh liền vội vàng đứng lên, nói một tiếng: "Dạ dày có chút không thoải mái."
Vừa dứt lời, anh lập tức bước nhanh xông ra khỏi văn phòng. Trong phòng vệ sinh, Lục Bình tùy ý đẩy một gian ra…ọe ——
Không thể kiềm chế.
Trong gian phòng vệ sinh chật chội lờ mờ.
Lục Bình ngồi xổm ở trước bồn cầu, anh nôn tới mức suýt nôn ra cả mật, cả người lộ ra vẻ rất là chật vật. Anh ôm bụng, bắt đầu thở hồng hộc, trên trán và trên cổ chẳng biết đã dính đầy mồ hôi từ lúc nào.
Qua một hồi lâu, Lục Bình cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Anh ngẩng đầu, muốn đứng lên, trước mắt lập tức đen kịt một màu, có loại cảm giác trời đất quay cuồng.
Tay vịn chặt vách ngăn, đứng vững thân thể.
Sau khi cảnh tượng trước mặt Lục Bình trở nên rõ ràng lần nữa, vách ngăn bằng gỗ của nhà vệ, tia sáng lờ mờ, gạch men sứ ố vàng, không gian chật hẹp… tất cả những hình ảnh này không ngừng lấp lóe.
"Hô!"
Lục Bình nuốt xuống một ngụm nước bọt, bối rối ấn nút xả nước, có chút hoảng hốt chạy bừa ra bên ngoài. Cho đến khi chạy ra khỏi phòng vệ sinh, anh mới thả chậm bước chân, anh muốn dựa vách tường, ngồi liệt trên mặt đất. Nhưng thân phận thương nhân tình báo và tay lái buôn lại khiến cho Lục Bình thậm chí là không dám biểu lộ ra vẻ kinh hoảng. Anh phải liều mạng che giấu dáng vẻ chân thật nhất của mình.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Lục Bình chưa có trở về văn phòng, mà là đứng ở trong góc hành lang.
Lục Bình nhìn về phía ngoài cửa sổ, anh bình phục hơi thở kịch liệt. Lúc này đã gần tới giờ tan làm, mặt trời đang ngả về Tây, phản chiếu trong đôi mắt là cảnh tượng bình thường sau khi tan làm.
Lục Bình mím môi, nhớ lại mộng ảo bên trên Thánh Ca Hải Dương, nhớ lại buổi đêm xảy ra thảm án, trước mắt lại lần nữa hiện ra hình ảnh chiếc bánh gato ở trong hộp kia… Suy nghĩ xa hơn chút nữa, là anh tự mình giữ lại cò súng… Lục Bình mở hai tay ra, đôi bàn tay mảnh khảnh trắng nõn này chẳng biết đã nhiễm đầy máu tươi từ lúc nào.
Những chuyện trải qua hẳn là không liên quan gì tới một công nhân viên chức bình thường mới đúng, hai bên là hai đường thẳng song song vĩnh viễn sẽ không giao nhau.
------
Dịch: MBMH Translate