← Quay lại trang sách

Chương 627 Giao Tình Báo Ra?!! Anh Tốt Nhất Đừng Làm Như Vậy!

Lục tiên sinh."

"Đã kiểm tra qua, đó là một chiếc thẻ nhớ bình thường."

Xe con màu đen đi xuyên qua thành phố dưới màn đêm.

Tại vị trí kế tài xế, bảo an trẻ tuổi cắm thẻ nhớ vào bên trong thiết bị, đầu ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, số liệu như là thác nước lướt qua trong màn hình. Sau khi kiểm tra xong xuôi, bảo an xoay người cung kính nói.

"Ừm."

"Tôi đã biết." Lục Bình lên tiếng, sau đó tiếp nhận máy tính bảng do đối phương đưa tới.

Anh không có trực tiếp mở ra, anh nhớ lại một màn vừa rồi, tâm lý thoáng có chút phát sầu. Liên quan tới hai mục tình báo sử dụng đối với Tống Tử Văn, anh đã cân nhắc rất nhiều lần, vừa có thể báo được thù, đồng thời cố gắng tránh việc khuếch đại ảnh hưởng, nhưng hình như vẫn xảy ra chuyện.

"Đồ mà phía trên cho mình? Sẽ là cái ‌gì?" Lục Bình thì thầm.

Ấn mở màn hình, cảnh tượng truy đuổi một chiếc xe con khác lập tức xuất hiện ở trước mặt.

"Quyền sư?"

"Ít nhất là chiến lực cấp A, quyền sư Minh Kính thâm niên, gần như đạt đến cực hạn khả năng của cơ thể con người."

"Lực bộc phát tức thì có thể đạt đến 450 kg; lực phản ứng thần kinh có thể đạt tới 120 mili giây."

"Hả?"

Hình ảnh bắn giết giống như là trong phim ảnh phản chiếu nơi đáy mắt.

Lục Bình đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này.

Nhưng rất nhanh, lúc làn đạn thứ nhất gào thét bắn vào bả vai người trung niên áo đen thì lông mày Lục Bình không khỏi cau lại. Đạn không ngừng bắn vào chỗ yếu hại của người quyền sư kia, nhưng không có gây nên chút tổn thương nào.

"Mẹ nói?!!" Lục Bình thầm mắng trong lòng một tiếng, nhấn xuống nút tạm dừng, đồng thời phóng đại vị trí bị thường, chỉ nhìn thấy vết thương vốn nên bị viên đạn xuyên qua lại mơ hồ lóe lên một vòng phản quang của kim loại.

"Cái quỷ gì vậy?"

"Đây là cái gì quỷ gì vậy?!"

Chiếc xe con màu đen đi xuyên qua thành phố phồn hoa dưới ánh đèn neon.

Tại vị trí ghế sau, Lục Bình cảm thấy tay chân lạnh buốt, nội tâm trầm mặc. Anh hít sâu một hơi, kiềm chế nỗi sợ hãi và run rẩy. Anh tiếp tục phát video, trong chớp mắt, lưỡi đao bắn ra từ cánh tay người trung niên áo đen một cách nhanh như gió, lưỡi đao chặt đứt vũ khí của đối thủ, thuận thế phá vỡ yết hầu của đối phương… Tay trái mở ra, tóm lấy một viên đạn bay tới từ phía đối diện, viên đạn đốt cháy lớp da trong lòng bàn tay người trung niên áo đen, lộ ra xương cốt bằng kim loại.

Video kết thúc.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Trong lồng ngực, trái tim không ngừng đập kịch liệt.‌

Bờ môi Lục Bình run rẩy.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng đêm bên ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng lạnh lùng, bên dưới dưới ánh đèn neon chính là một khu rừng rậm sắt thép. Cả người anh bị cảm giác chấn động và mê mang cuốn đi và cắn nuốt. Từ sau khi mở ra phong tình báo liên quan tới Lý Ngọc Trân, thế giới mà anh đã từng cho là quen thuộc trước mắt đang dần dần phá vỡ sự nhận biết ban đầu của anh.

Ban đầu, thì ra tất cả chúng sinh trên thế giới này đều chỉ là đám cừu non và gia súc do đám người cầm quyền nuôi nhốt!

Sau đó…

Thì ra, phía sau thành phố mà chúng ta quen thuộc vẫn tồn tại một nhóm quyền sư truyền võ có thể vận dụng các tố chất khả năng cơ thể con người đến cực hạn. Bọn họ thậm chí có thể né đạn ở khoảng cách gần, tàn sát người bình thường tựa như là bóp nát trứng gà.

Tiếp đó, là tập đoàn Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh ẩn mình ở sâu trong bóng tối, giống như là con thú lớn có thể che khuất bầu trời trong phim ảnh.

"Mẹ nõ?"

"Mẹ nõ!"

"Hiện tại còn có thể làm ra được cả cơ thể giả? Chiến lực cấp A, cộng với thân thể giả được làm bằng kim loại công nghệ? Đây con mẹ nó đúng là quái vật?"

Dưới ánh đèn lờ mờ phía sau xe, Lục Bình vô thức muốn đứng dậy, sau đó dùng hai tay ôm lấy đầu của mình.

Anh giương mắt lên, thoáng nhìn qua Viên Lợi Quân và một vị khác bảo an ở trước xe. Anh nín thở, cố gắng khiến cho mình trấn định, dùng một tay chống nửa bên gương mặt, bình thản nhìn ra cảnh đêm dưới ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ xe. Dưới chân, tại một góc không ai nhìn thấy, bên trong giày da màu đen những ngón chân của Lục Bình đang không ngừng nghiền ép đế giày để phát tiết.

Chỉ có tại nơi như vậy, Lục Bình mới dám biểu lộ ra sự sợ hãi chân thật nhất của mình.

⚝ ✽ ⚝

"Dừng xe một chút." Trông thấy một tia quen thuộc, Lục Bình bỗng nhiên bình tĩnh nói.

"Vâng!" Viên Lợi Quân không có hỏi nhiều, chỉ lên tiếng đáp lại.

Sau đó, anh gọn gàng dừng xe ở bên đường, xuyên qua kính chiếu hậu trông thấy Lục tiên sinh đã tự đẩy cửa xe ra, đi về phía một cửa hàng tiện lợi giá rẻ nho nhỏ cách đó không xa.

Keng… Keng…

Lục Bình đứng ở trước cửa hàng giá rẻ, anh cảm giác giống như là có thể thở một ra. Anh khiêm tốn tiến vào bên trong cửa hàng, ánh mắt liếc một chút liền có thể bao quát toàn bộ mặt tiền của cửa hàng. Lục Bình đi qua các gian hàng, đứng ở trước tủ đồ uống. Anh lấy một lon coca đỏ ra rồi trở lại trước quầy thu tiền.

"Xin chào, lấy cho tôi một xiên củ cải, cá viên, rong biển, còn có ngọt không cay.”

"Cảm ơn."

Lục Bình gọi mấy xiên, ôn hòa nói.

------

Dịch: MBMH Translate