← Quay lại trang sách

Chương 633 Chiến Lược Chiêu Mộ Giáo Sư!

Không lâu sau.

Lâm Thu Nguyệt nở nang già dặn, gương mặt nghiêm túc, mặc một bộ đồ công sở, đi ra từ giữa đám đông nhân viên Xuyên Hòa. Ánh mắt uy nghiêm của cô vô tình liếc về phía quầy lễ tân, đầu tiên là đi ngang qua, sau đó bước chân chợt dừng lại, ánh mắt nhanh chóng quay lại. Nhưng ngay sau đó cô giống như là phản ứng lại, âm thầm tiếp tục cất bước. Chỉ là trái tim của cô đang nhanh chóng nhảy nhót, cả người trở nên khẩn trương.

Lục Bình vừa ngồi vào trong phòng họp tạm thời, cửa phòng đã bị gõ vang, phó tổng Lâm Thu Nguyệt đẩy cửa phòng ra.

"Lâm phó tổng?"

"Chúc mừng cô nha." Lục Bình ôn hòa cười nói.

⚝ ✽ ⚝

Chạng vạng tối.

Ánh chiều tà phủ xuống quảng trường Xuyên Hòa, tòa nhà chọc trời bốn phía khúc xạ ra những chùm sáng rực rỡ.

Vừa tan tầm, các nhân viên đều rộn rộn ràng ràng.

"Oa!"

"Oa!"

"Anh Bình! Anh Bình!"

"Lại là Mộng Mộng chủ động tỏ tình! Không được, em muốn khóc!"

Cách đó không xa.

Bạn gái Trương Oánh Oánh nắm chặt cánh tay Lục Bình, cô khẩn trương đến mức sắp quên mất cả việc thở. Lúc nhìn thấy Từ Mộng tỏ tình, sau đó được Cố Đại Thạch ôm vào trong ngực, cô lập tức kích động dùng sức lắc lắc bạn trai, thậm chí hốc mắt nhạy cảm đều đỏ lên.

Màn đêm, gió nhẹ.

Bên trong thành phố.

Sau khi đưa bạn gái lên xe, Lục Bình không có sắp xếp gì cho mình cả. Sau khi tìm tòi một chút ở trên mạng, anh đổi một bộ quần áo bình thường, khiêm tốn xuất hiện ở trường đại học Đồng Tế Trung Hải.

Lục Bình đeo tai nghe lên, vai đeo balo. Anh cúi đầu lướt điện thoại, tựa như là một học sinh bình thường. ‌

"Để xem một chút.”

"Tại học viện chính trị và quan hệ quốc tế, thời gian nhập học là 7 giờ 25, độ dài khoảng chừng một giờ."

Lục Bình ghi chép về lớp học chuyên nghiệp, vừa mới chuẩn bị thu hồi điện thoại thì giao diện Wechat chợt xuất hiện một tin nhắn.

[ Tiểu Lục, đêm nay có thời gian hay không? Ở trường học tổ một buổi họp mặt dành cho các bạn học cũ, có lẽ sẽ có đôi chút trợ giúp đối với kỹ năng diễn xuất của cậu. ]

Là tin nhắn của thầy dạy diễn xuất Cố Kiện Ngô.

Lúc này, Lục Bình đi ở ven đường trường học, ngẩng đầu nhìn biển báo một cái, sau đó rẽ về phía bên phải, vừa đi vừa nhắn tin trả lời:

[ Xin lỗi, giáo sư Cố. ]

[ Công việc trong hai ngày này quá bận rộn, thực sự không có thời gian, vô cùng cảm ơn lời mời của ngài! ]

Với thân phận là một công nhân viên chức bình thường, phủ thêm một lớp da thú, xông vào trong cái vòng mạnh được yếu thua này.

Biểu diễn và mô phỏng đã giúp Lục Bình thu được phản hồi một cách nhanh nhất! Nhưng đi đến tình trạng hiện tại, mấy thứ hạn chế Lục Bình tiếp tục hướng lên trên hoặc là thứ giúp giảm thấp nguy cơ đã không còn là kỹ năng biểu diễn nữa, mà là nội tình, là thứ ở trong người. Dù anh có giả bộ đại lão cực kỳ giống đi chăng nữa, nếu như không đủ tri thức và mưu lược thì sẽ có thể tùy tiện bị bóc trần!

"Nhưng mà, cũng không phải là không cần nâng cao khả năng diễn xuất, nâng cao kỹ thuật diễn là chuyện của cả một đời."

"Chỉ là tạm thời giảm tầm quan trọng của nó xuống mà thôi." Lục Bình nói thầm.

[ Được, lần sau có thời gian lại tụ họp. ]

⚝ ✽ ⚝

"Hả?"

"Lục tiên sinh?"

Bên ngoài đại học Đồng Tể, phía trước cổng trường. Trên một chiếc xe con màu đen bình thường, tại vị trí ghế sau, ánh mắt Tiết Hoa Thanh chợt ngưng tụ lại. Anh chú ý tới một bóng người bước xuống từ một chiếc xe khác, đang định có động tác thì điện thoại trong ngực đột nhiên rung lên.

"Viên tiên sinh."

"Tại sao Lục tiên sinh‌ lại ở chỗ này?"

"Được."

"Tôi đã biết, tôi sẽ đích thân báo cáo với Lục tiên sinh." Tiết Hoa Thanh gật đầu, đáp lại.

Sau khi cúp điện thoại, dưới ánh đèn lờ mờ trong xe, Tiết Hoa Thanh lộ ra vẻ ngẫm nghĩ, chỉ trong chốc lát sau anh liền lắc đầu. Mục tiêu của anh và Lục tiên sinh không giống nhau. Anh không cần, cũng không dám đi tìm tòi nghiên cứu ý đồ của Lục tiên sinh, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Tiết Hoa Thanh nhìn về phía một phần văn kiện trong tay.

Đây là tài liệu về một vị giáo sư già sẽ chính thức nghỉ hưu sau khi tham gia một lớp học cuối cùng. Phương hướng nghiên cứu chủ yếu của đối phương là ‘Thuyết tâm lý quần thể’, ‘Nghiên cứu chiến lược quốc tế’ và ‘Kinh tế chính trị học’. Trong hàng ngũ nhân tài, đối phương cũng không phải là một người quá xuất sắc nhưng cũng có thể xếp vào lớp nhân tài tầm trung.

Điều quan trọng nhất là, căn cứ theo điều tra, phía sau giáo sư Hoàng Thạch Mặc cũng không phải là chính thức, hình như còn có cái bóng của thế lực ủng hộ. Hơn nữa, đối phương đang gặp phải nhiều phiền phức. Đứa con trai trưởng không ra gì đam mê cờ bạc, đứa cháu gái duy nhất khiến ông cảm thấy an ủi thì lại mắc bệnh nặng.

Đầu ngón tay gõ gõ tay vịn. Anh đè xuống suy nghĩ, bấm gọi cho Lục tiên sinh.

------

Dịch: MBMH Translate