← Quay lại trang sách

Chương 634 Cái Này Là Thật Sao?

Một bên khác.

Lục Bình đi vào bên trong tòa nhà dạy học, ánh mắt xuyên qua hành lang, trông thấy không ngừng có sinh viên trẻ tuổi ôm sách trong ngực bước nhanh hướng về phía giảng đường. Đi theo dòng người, rất nhanh, Lục Bình cũng đi vào trong giảng đường, tìm một góc hẻo lánh rồi ngồi xuống.

Anh lấy một cuốn sổ dày màu đen và với hai quyển sách khác ra, sau đó mở nắp bút máy.

Còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu khóa học.

Lục Bình chuẩn bị đọc sách trước. Vừa mới đọc được vài trang, điện thoại trong ngực đột nhiên rung lên. Nghe thấy báo cáo của Tiết Hoa Thanh, trong ánh mắt anh hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ nói một tiếng:

"Không cần phải để ý đến tôi."

Trong màn đêm, trường học tĩnh mịch.

"Các bạn học…"

"Tan học!"

Tại học viện Mã Khắc Tư của đại học Đồng Tế, trong giảng đường.

Giáo sư Hoàng Thạch Mặc viết xuống kết luận cuối cùng lên trên bảng trắng. Ông đứng ở trước bục giảng, ánh mắt đảo qua giữa các sinh viên… Môi ông khẽ run, hốc mắt hơi đỏ. Ông cố nhẫn nhịn cảm xúc của mình, cuối cùng nâng cao giọng, trầm giọng nói.

Ông vừa dứt lời, trong phòng học lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Các học sinh đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, đều đứng lên tặng hoa cho giáo sư Hoàng Thạch Mặc.

Qua hồi lâu.

Giáo sư Hoàng Thạch Mặc cầm hoa, đi về phía văn phòng với dáng vẻ có chút cô đơn.

"Huyên Huyên thế nào rồi?!"

"Được!"

"Được!"

"Tôi sẽ tới ngay!"

Giáo sư Hoàng Thạch Mặc ngồi ở trước bàn làm việc của mình, có chút không nỡ mà sờ sờ mỗi một góc bàn. Chiếc điện thoại cũ kỹ đột nhiên vang lên tiếng chuông, ông vội vàng kết nối, cuống quít muốn đứng dậy.

Cùng lúc đó, một bóng người khác cất bước đi vào trong tòa nhà.

Tiết Hoa Thanh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, mang theo cặp công văn, một tay cắm ở trong túi, khiêm tốn bước ở trên hành lang. Rất nhanh, anh đã đi tới trước phòng làm việc cách đó không xa.

Cốc cốc cốc… Cốc cốc…

Tiết Hoa Thanh liếc nhìn ánh sáng lóe ra từ cửa sổ, bình tĩnh gõ cửa phòng.

"Ngài tìm ai?"

Giáo sư tóc bạc đeo balo trên lưng, kéo cửa ra, nghi hoặc nhìn về phía Tiết Hoa Thanh.

"Giáo sư Hoàng." Tiết Hoa Thanh đưa tay phải ra, ôn hòa nói: “Lần đầu gặp mặt, tại hạ Tiết Hoa Thanh."

"Cậu có chuyện gì?"

"Tôi đang có chuyện gấp."

Giáo sư Hoàng Thạch Mặc khẽ nhíu mày một cái. Ông nhạy cảm ngửi được chút mùi vị không giống bình thường. Ông nhìn về phía sau lưng Tiết Hoa Thanh một cái, rất vắng vẻ, không có bóng dáng của những người khác. Ông ngăn lại ở trước cửa, không có ý định mời đối phương vào trong, trầm giọng hỏi.

"Là bên phía Huyên Huyên xảy ra vấn đề gì sao?"

Trên mặt Tiết Hoa Thanh mang theo nụ cười nhạt, cũng không thèm để ý đến sự phòng bị của đối phương. Anh bình tĩnh thu tay lại, chú ý tới trên vẻ mặt của lão giáo sư ngoại trừ sự cảnh giác ra còn cất giấu một tia lo âu và lo lắng. Anh hơi chút suy nghĩ, sau đó hỏi.

Sau khi nhìn thấy phản ứng trong vô thức của đối phương, gương mặt Tiết Hoa Thanh lộ vẻ ôn hòa, tiếp tục nói:

"Tôi có lẽ có biện pháp, không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"

Lông mày của giáo sư Hoàng Thạch Mặc càng nhíu chặt hơn.

Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt của Tiết Hoa Thanh. Hơn bảy mươi năm cuộc đời nói cho ông biết, thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, ác ý và tà ác thường được giấu ở dưới lớp áo ngoài hoàn mỹ.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng giáo sư Hoàng Thạch Mặc vẫn không thể khống chế mà tránh người sang một bên. Ông lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tiết Hoa Thanh đang đi đến trước bàn làm việc của mình, trước mắt hiện lên hình ảnh cháu gái thắt bím tóc đáng yêu mà bây giờ lại chỉ có thể suy yếu nằm ở trước giường bệnh.

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Đây là một hạng mục do trung tâm y tế Thụy Tân hợp tác với dược phẩm Bạch Trạch nghiên cứu phát minh."

Tiết Hoa Thanh kéo cặp công văn ra, lấy một phần số liệu thử nghiệm ra rồi đặt ở trước bàn.

Dược phẩm Bạch Trạch?

Trung tâm y tế Thụy Tân?

Giáo sư Hoàng Thạch Mặc thì thầm trong lòng.

Ông cầm văn kiện lên, bắt đầu lật xem… Sau khi thấy rõ ràng tiêu đề nghiên cứu, trong lòng ông liền nhảy một cái, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, sau đó lại có chút khẩn trương và vui sướng. Qua hồi lâu sau, giáo sư Hoàng Thạch Mặc hít sâu một hơi, lần nữa ngẩng đầu:

"Cái này… Cái này là thật sao?"

"Đương nhiên."

"Chỉ là, kỹ thuật bên trong phần văn kiện này tạm thời sẽ không công khai ra bên ngoài." Tiết Hoa Thanh cười nói.

"Các người muốn cái gì?!"

"Giáo sư Hoàng, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Chúng tôi muốn mời ngài làm người cố vấn ý kiến cho chúng tôi. Nếu như ngài đồng ý, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho Huyên Huyên một đội ngũ chữa bệnh riêng có nguồn lực đầy đủ, mặt khác, còn có tiền lương 5 triệu hàng năm. Chúng tôi còn có thể thuận tay giải quyết một số phiền phức mà con trai ngài đang gặp phải, khiến ngài không còn nỗi lo về sau."

Tiết Hoa Thanh không có che giấu, liên tiếp nói ra.

Sau khi nghe thấy những lời nói này, con ngươi Hoàng Thạch Mặc lập tức co lại, ngay cả hô hấp đều dần trở nên nặng nề.

Sau khi Tiết Hoa Thanh điều tra rõ ràng, mỗi một câu nói đều chỉ ra chính xác những vấn đề mà vị giáo sư này đang gặp phải.

Cố vấn tin tức sao? Sợ là không có đơn giản như vậy!

Tiết Hoa Thanh cũng không có thúc giục, chỉ là lộ ra ý cười, yên tĩnh chờ đợi.

------

Dịch: MBMH Translate