Chương 642 Đao Quang Kiếm Ảnh!
Vũ khí chân chính hoặc là các quyền sư võ nghệ cao cường đều nằm ở trong tay đám người cầm quyền. Quán bar Ô Nha và Hoàng Quan là nơi mà Lão Mã hội tụ đám người giang hồ rồng rắn lẫn lộn.
Chỗ nguy hiểm của bọn họ không nằm ở chỗ quyền đối quyền, súng đối súng. Chỗ nguy hiểm nằm ở sự bàng môn, tà đạo, ở khả năng xâm nhập… Cũng giống như như lúc ban đầu bọn họ đã nhanh chóng quét sạch đội ngũ thám tử dưới trướng Đinh Thanh với một tốc độ mà ngay cả Tiết Hoa Thanh đều khó mà tin nổi.
"Ván thứ hai bắt đầu." Đinh Thanh bỗng nhiên cười nói.
Trong trò chơi này, nếu như người của bọn họ không thể giành chiến thắng với ưu thế lớn liền xem như thua. Bởi vì, nếu như là thực sự chém giết và đối địch thì đám người dưới tay lão Mã sẽ không thông báo trước địa điểm, càng sẽ không tụ tập ở trong một khu vực.
Trên con đường phồn hoa dành riêng cho người đi bộ cạnh bến Thượng Hải.
Ánh mắt thâm thúy và sáng tỏ hơn người bình thường của chú Lê quét về phía mỗi một người đi đường đi ngang qua trước mặt mình. Anh bỗng nhiên hơi dừng lại, đôi môi khẽ hé rồi lại lập tức khép lại…
"Xin chào."
"Đến Bao Song Hỷ."
Vinh Môn, xuất thân từ tầng lớp thấp, nói cách khác là một tên trộm, Có thể tự xưng là Vinh Môn thì không thể chỉ là một tên trộm vặt được, mà phải là một tên trộm lớn độc lai độc vãng, gọi là "mua cao".
Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, quần dài giống như là một người bình thường tản bộ trên con đường dành riêng cho người đi bộ. Anh kéo áo khoác một cái, đi ra từ góc đường, ánh mắt rã rời mang theo chút mệt mỏi đối với cuộc sống hờ hững quét qua người trước mặt.
Trước sau trong phạm vi một trăm mét, tất cả người qua người đều lọt vào trong tầm mắt của anh… Trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi này, ánh mắt lần lượt phân biệt từng người qua đường lướt qua trước mặt một cách nhanh chóng. Người qua đường bị ánh sáng màu xanh bao phủ là con chuột có thể yên tâm mà bắt. Người qua đường bị ánh sáng màu đỏ bao phủ thì có khả năng chính là mèo, cần ẩn nấp và rời xa.
Không lâu sau, người đàn ông trung niên xác định được con mồi. Đó là một cô gái trẻ tuổi ngồi dưới ánh đèn ôn hòa trong một cửa tiệm ở ven đường.
Anh không có trực tiếp tới gần, mà là dùng dư quang khóe mắt quan sát xung quanh bốn phía thông qua cửa kính… Sau đó, anh bắt đầu tiến hành biểu diễn.
"Khụ!"
"Khụ!"
Anh nặng nề ho khan hai tiếng, ngay sau đó liền đưa tay sờ vào trong túi quần hai bên, cuối cùng mò được một hộp thuốc lá từ trong áo khoác.
Đầu ngón tay linh hoạt đến mức không thể tưởng tượng nổi, trong hộp còn lại khoảng ba, năm điếu thuốc, chúng đang dần biến mất với một tốc độ khó mà tin được. Lúc lấy ra thì chỉ còn lại hộp thuốc lá không trong tay.
Người đàn ông trung niên đổ thuốc ra, lông mày khẽ nhíu, lộ ra cảm giác khó chịu của kẻ nghiện thuốc. Anh ta lập tức bóp xẹp hộp thuốc lá, sau đó giương mắt lên, đi về phía cửa hàng.
Trong lúc giơ tay nhấc chân đều không thể nhìn ra chút dấu vết biểu diễn nào.
Anh ta đứng ở trước mặt cô gái trẻ tuổi, giọng nói có chút khàn vang lên.
Người đàn ông trung niên nhìn chăm chú vào cô gái đang đứng dậy lấy thuốc rồi đưa cho mình… Ánh mắt anh khẽ lấp lóe, cất giấu một mặt khát máu khác phía sau bề ngoài là một dân đi làm bình thường.
Trận đánh cược giờ phút này được anh ta xem là một trận chém giết sinh tử, mà không phải đơn giản chỉ là trò chơi.
Bên trong đầu ngón tay là lưỡi dao sắc bén đang yên tĩnh dán vào làn da.
"Của anh đây."
"Cảm ơn."
Người đàn ông trung niên đưa tay muốn nhận lấy. Trong đầu anh ta đang hiện lên hình ảnh một giây sau lưỡi dao dưới đầu ngón tay mình sẽ nhanh chóng xẹt qua cái cổ trắng nõn của đối phương.
Anh ta đang chuẩn bị có động tác ——
⚝ ✽ ⚝
Một bàn tay thô ráp đột nhiên bắt lấy cổ tay anh ta!
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng vang răng rắc. Tay cầm dùng sức, trước kéo một cái sau đó đẩy sang một bên khác. Người đàn ông trung niên chỉ cảm thấy một trận đau đớn nặng nề, ngay sau đó toàn bộ cánh tay phải bị gãy và bị kéo tới trước vai phải. Một âm thanh sắc bén xé gió chợt vang lên, là một bàn tay to lớn đang đập đến trước mặt, con ngươi người đàn ông trung niên không khỏi co rụt lại, trong con ngươi phản chiếu bàn tay đang không ngừng tới gần kia… Trong nháy mắt cuối cùng, bàn tay kia hóa thành chưởng, lơ lửng ở trước trán anh ta.
Chỉ trong chớp mắt, lưng đã bị mồ hôi thấm ướt. Người đàn ông trung niên xụi lơ ngồi trên mặt đất. Lưỡi đao bên trong đầu ngón tay trượt xuống trên gạch men sứ, truyền đến tiếng keng thanh thúy.
"Người thứ nhất!"
"Anh Lý! Anh Lý!"
"Người thứ nhất là tôi bắt được. Ánh nhất định phải nói lại với Lục tiên sinh đó!"
Báo thu hồi tay, quay người vào trong bóng đêm.
Xa xa, người đàn ông trung niên nghe thấy những lời như vậy thì không khỏi cảm thấy hoảng sợ, nghĩ mãi mà không rõ mình đã bại lộ từ lúc nào.
"Lão Lê, có một số thứ."
"Làm sao thấy được vậy?"
------
Dịch: MBMH Translate