Chương 647 Bái Kiến Lục Tiên Sinh!
Vâng!"
"Tôi đã biết."
Tiết Hoa Thanh đã đứng lên từ lúc nhận điện thoại của Lục tiên sinh, anh cách một cái điện thoại cung kính đáp lại.
Anh cầm di động, ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Ở nơi đó, Đinh Thanh và lão Mã đều đang đợi tin tức của anh. Tiết Hoa Thanh hơi dừng lại, sau đó thu hồi ánh mắt, bấm một cái điện thoại khác, ánh mắt ngưng tụ lại, trầm giọng nói:
"Thu đội đi."
Trong giọng nói không có chút ý đồ che giấu nào.
Nói xong, anh bỏ điện thoại vào trong túi áo, đối diện với ánh mắt hai người kia, đi trở lại trước quầy bar rồi ngồi xuống.
"Lục tiên sinh gọi tới." Tiết Hoa Thanh ôn hòa nói.
Anh nhìn về phía người pha chế lão Mã, cảm khái nói: "Mã tiên sinh, vị tiên sinh kia của Vinh gia lại vì anh mà tự mình gọi điện thoại cho Lục tiên sinh."
"Vinh tiên sinh?"
"Tôi chưa từng có tiếp xúc với Tích Triều tiên sinh. Vị kia là gia chủ vọng tộc cao cao tại thượng, cùng với đám người như chúng tôi hoàn toàn là người của hai thế giới." Lão Mã nhún vai, đáp lại.
"Đúng rồi, Lục tiên sinh có nhờ tôi chuyển lời cho anh hai câu." Tiết Hoa Thanh thu liễm cảm xúc, lộ vẻ nghiêm túc. Anh đón lấy ánh mắt của lão Mã, trầm giọng nói ra.
"Hẳn là tôi phải thỉnh tội với Lục tiên sinh mới đúng, là tôi đã cô phụ sự coi trọng của tiên sinh." Lão Mã ôn hòa nói.
Anh thể hiện sự tôn kính với Lục tiên sinh một cách đúng lúc trước mặt Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh. Hiện tại, anh đã đạt được mục đích của mình, nếu như lại biểu hiện ra sự cường thế và phong quang thì sẽ thật sự đắc tội với người ta. Thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ địch, càng không cần phải nói đến tồn tại thần bí như Lục tiên sinh.
"Thứ nhất, Lục tiên sinh phê bình tôi, nói tôi làm việc quá lỗ mãng rồi. Lục tiên sinh bày tỏ sự áy náy với anh qua điện thoại." Tiết Hoa Thanh khẽ khom người, nói.
"Điều thứ hai, Lục tiên sinh để tôi nói cho ngài —— "
Tiết Hoa Thanh dừng lại, kéo dài ngữ điệu một chút, nghiêm túc nói: "Ngài có muốn gia nhập chúng tôi hoàn toàn là quyền tự do của ngài, bất luận kẻ nào đều không được ép buộc."
Lão Mã nhìn chằm chằm Tiết Hoa Thanh, đáy lòng có chút không hiểu. Không hiểu tại sao qua trận đánh cược kia rồi mà vị Lục tiên sinh kia lại còn nói những lời như vậy.
"Mã tiên sinh."
"Lục tiên sinh bảo tôi nói với ngài, chưa có sự cho phép của ngài nhưng anh ấy đã tự mình điều tra đôi chút về ngài." Tiết Hoa Thanh tiếp tục nói.
Nghe xong câu nói kia, vẻ mặt của người pha chế lão Mã không thay đổi, ánh mắt nhìn chăm chú về phía người kia.
Anh phát hiện, khí tràng của vị Tiết tiên sinh này dường như đang có một sự thay đổi vi diệu.
"Mã tiên sinh."
"Ngài có biết Trần Sĩ Lâm lão tiên sinh?" Tiết Hoa Thanh mặt không đổi sắc, trầm giọng nói.
"Ồ?"
Đinh Thanh khẽ ồ lên một tiếng. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện cảm xúc của người pha chế này mất khống chế trong nháy mắt. Không giống với lúc hai người bọn họ vừa mới tới đây, lúc đó là đối phương chủ động để lộ một mặt khác của bản thân. Giờ phút này, lão Mã đã mất đi sự khống chế sau khi cái tên đó xuất hiện.
Nhưng ngay sau đó lại thấy sắc mặt của lão Mã trở nên cực âm trầm, cực kỳ khủng bố!
Phanh!
Người pha chế lão Mã đột nhiên đập mạnh lên bàn.
"Nói với vị Lục tiên sinh kia đừng khinh người quá đáng!" Ánh mắt Lão Mã lộ ra vẻ hung ác, đột nhiên nâng cao giọng.
Trong giọng nói của anh đè nén sự điên cuồng, bị những vị khách trong quán bar nghe lọt vào trong tai.
"Hừ!"
"Mã tiên sinh, chúng ta… sau này còn gặp lại!"
Tiết Hoa Thanh híp mắt lại, sau đó đứng lên, gương mặt lạnh lùng, trong giọng nói mang theo ý uy hiếp. Nói xong, anh liền quay người đi ra khỏi quán bar.
Đinh Thanh cũng là như thế. Ánh mắt anh nháy cũng không thèm nháy nhìn chằm chằm vào lão Mã, xoay người sải bước ra khỏi quán bar. Lúc đi qua một hàng ghế dài, anh đột nhiên đưa tay lật tung cái bàn trước mặt. Tiếng va chạm kịch liệt, tiếng ly rượu vỡ nát trên mặt đất… Trước ghế dài, người đàn ông thân hình cao lớn chợt đứng lên.
Đinh Thanh dừng bước, rút súng ra nhắm thẳng vào đầu người kia.
Chỉ một động tác này, bốn phía lập tức biến thành một mảnh đen nghịt.
"Đừng để tôi nhìn thấy anh lần thứ hai." Đinh Thanh dùng súng vỗ vỗ vào mặt người đàn ông, khẽ cười nói.
Nói xong, ngón tay buông lỏng, súng ngắn trượt xuống thuận theo ngón trỏ, quay một vòng trên đầu ngón tay của Đinh Thanh. Anh cất bước, đi ra bên ngoài quán bar.
Phía sau anh, đám người trà trộn ở tầng lớp hạ cửu lưu dùng đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
⚝ ✽ ⚝
"Mẹ kiếp!"
"Mẹ kiếp!"
Ra khỏi quán bar.
Đinh Thanh rùng mình một cái, anh kéo cửa xe con màu đen ra rồi ngồi vào bên trong. Anh liên tục mắng, hai tay sờ lên cánh tay, nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, nói:
"Lão Tiết, anh không biết bị ánh mắt của đám người kia nhìn chằm chằm vào nó đáng sợ như nào đâu."
"Trong những người này, dân liều mạng cũng không phải là số ít."
"Đinh Tông Trưởng đã bị để mắt tới." Trên mặt Tiết Hoa Thanh lộ ra một chút ý cười, nói.
"Sợ chết tôi rồi!" Đinh Thanh nói với dáng vẻ bất cần đời.
------
Dịch: MBMH Translate