← Quay lại trang sách

Chương 648 Thân Phận Của Sư Phụ Là? Cộng Chủ!

Lái xe ra bên ngoài, sau đó vòng trở về từ một phương hướng khác." Tiết Hoa Thanh nhìn về phía vị trí lái, trầm giọng nói.

Anh vừa dứt lời, xe lập tức chậm rãi khởi động.

"Mấy người như các người không đi đóng phim thì đúng là đáng tiếc. Chỉ một ánh mắt của lão Mã kia, cũng mặc kệ chúng ta có thể kịp phản ứng hay không, liền lật bàn nổi giận. Làm tôi sợ hết hồn."

"Lão Tiết, tên gia hỏa anh cũng thật là, nói tiến vào trạng thái liền tiến vào trạng thái."

Đinh Thanh liên tục nói: "Dưới trướng Tào Môn có một công ty giải trí, hay là để tôi giới thiệu cho anh vài bộ phim, nói không chừng có thể bùng nổ và trở thành ảnh đế gì gì đó."

Tiết Hoa Thanh không có trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

"Đúng rồi."

"Trần Sĩ Lâm là ai? Lão Mã kia vừa nghe thấy cái tên này thì vẻ mặt liền thay đổi."

Qua một hồi lâu về sau, Đinh ‌ Thanh bỗng nhiên hỏi.

"Sư phụ của Mã tiên sinh." Tiết Hoa Thanh quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh, hơi dừng lại rồi nói ‌ra.

Chiếc xe con màu đen chuyển động một vòng quanh con đường tĩnh mịch, không lâu sau lại âm thầm trở lại một ngõ nhỏ bên ngoài quán bar Ô Nha và Hoàng Quan. Bốn phía tối đen như mực, lộ ra vẻ rất yên tĩnh. Bên trong xe, Đinh Thanh cũng không nói gì thêm, cùng Tiết Hoa Thanh cùng nhau yên tĩnh ngồi ở trong xe.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vang lên cách cửa xe tầm một mét. Ngay sau đó, một người đàn ông khoác một chiếc áo da màu đen, đội mũ lưỡi‌ trai kéo cửa xe ghế phụ ra, sau đó chủ động ngồi vào.

"Bên trong quán bar rồng rắn lẫn lộn, cất giấu một số lỗ tai của vọng tộc." Giọng nam từ tính vang lên.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên, lộ ra dáng vẻ của lão Mã. Anh nhìn về phía hai người bên trong kính chiếu, trầm giọng nói: "Nói đi, các người biết cái gì?"

Một màn bạo phát vừa rồi chẳng qua chỉ là một tuồng kịch mà lão Mã phối hợp diễn với Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh. Mượn vòng xoáy quấy lên đêm nay để xác nhận sự mâu thuẫn giữa quán bar Ô Nha và Hoàng Quan với Lục tiên sinh.

"Trần sĩ Lâm lão tiền bối là tồn tại thần bí nhất trong giang hồ vào thế kỷ trước."

"Minh có bát môn, bát môn đều có đọc lướt qua, lại còn tinh thông. Ông ấy từng tên tuổi vô cùng lớn trong giang hồ." Tiết Hoa Thanh không có thừa nước đục thả câu nữa, giọng nói mang theo chút xa xăm chầm chậm vang lên.

Lão Mã nghiêm túc lắng nghe, trong ánh mắt không ngừng dần hiện ra cuộc sống của mình khi còn nhỏ.

Cha mẹ anh chết sớm, anh đi theo và sống với gia đình của Bác Hai… Thời gian ăn nhờ ở đậu thật sự là quá khó chịu. Vào một lần, có đoàn xiếc đến trong huyện thành biểu diễn, anh đã cắn răng đi theo.

"Trần lão tiền bối đã mai danh ẩn tích vào lúc tuổi già."

"Trong một cơ hội ngẫu nhiên, chúng tôi đã điều tra được, Trần lão tiền bối đã thu một đồ đệ —— Mã tiên sinh."

Bên trong chiếc xe con màu đen, Tiết Hoa Thanh nhìn về phía người pha chế lão Mã, ôn hòa nói: "Hoặc có thể nói là Trần Đông Sinh tiên sinh."

"Không hổ là Lục tiên sinh, ngay cả chuyện này cũng có thể điều tra được." Người pha chế Lão Mã nhớ lại, trên mặt lộ ra vẻ cảm‌ khái, sau đó đáp lại.

Tiết Hoa Thanh đơn giản kể lại một số những trải nghiệm phong vân của lão gia tử lúc còn trẻ tuổi, có không ít chuyện mà lão Mã đều chưa từng hiểu qua.

"Mã tiên sinh, không, Trần tiên sinh, nếu như ‌có thể, ngài không ngại nói một câu về trải nghiệm của những năm kia chứ?" Tiết Hoa Thanh mỉm cười, chậm rãi nói ra. ‌

Trên thực tế, có thể phát hiện ra lai lịch của lão Mã đơn thuần là ngẫu nhiên. Trong tình báo mà Lục tiên sinh mang đến, chỉ có tư liệu của Trần Sĩ Lâm lão tiên sinh. Ghi chép liên quan tới lão Mã, hoặc có thể nói là ghi chép liên quan tới Trần Đông Sinh ghi chép chỉ có mấy câu ngắn ngủi: Tuổi già, thu một cô nhi làm đồ đệ, lấy tên là Trần Đông sinh. Mặt khác còn có một tấm ảnh chụp đen trắng, trong tấm ảnh là một thiếu niên và một ông lão. Tấm hình này lập tức được đưa đi giám định. Sau khi xác nhận, thiếu nhiên trong tấm ảnh chính là lão Mã khi còn nhỏ.‌

"Trần Đông Sinh, đã lâu rồi không nghe thấy cái tên này." Lão Mã cảm khái nói.

Anh hơi dừng lại một chút, sau đó trầm giọng nói ra:

"Mùa đông năm 80, lần đầu tiên tôi gặp sư phụ ở một huyện thành nhỏ không biết tên thuộc tỉnh Đông."

"Lúc ấy tôi chỉ cao tầm chừng này, gầy đến mức da bọc xương, sắp sống không nổi nữa…"

⚝ ✽ ⚝

Vẫn chưa xác định được thế lực phía sau Lục tiên sinh rốt cuộc đối với sư phụ là tốt hay xấu. Nhưng mà, sư phụ đã qua đời rất nhiều năm rồi, rất nhiều thứ cũng quan trọng việc che giấu hay không nữa.

Lão Mã chậm rãi kể lại những trải nghiệm học nghệ của bản thân lúc còn thiếu niên.

Trong xe. Đinh Thanh liên tưởng đến kho rương tình báo kia, ánh mắt hơi lấp lóe, không có bất kỳ động tác gì. Anh không khỏi âm thầm liếc mắt nhìn về phía Tiết Hoa Thanh bên cạnh một cái.

"Xem ra là chưa từng nói."

------

Dịch: MBMH Translate