Chương 650 Lý Ngọc Trân Trở Về!
Lục Bình chuyên chú đọc. Anh cảm thấy mình giống như là đang đọc lịch sử đấu tranh giang hồ chứa đầy đao quang kiếm ảnh nhưng mà là của thời hiện đại. Nhân vật trung tâm của vòng xoáy này đó là Trần Sĩ Lâm.
"Xem như là nhân vật anh hùng."
"Cho dù bị đánh tan, vào giây phút cuối cùng, cũng không nguyện ý tiếp nhận sự trợ giúp của Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh. Ông lựa chọn mai danh ẩn tích, trốn xa trung tâm gió bão. Có thể ngồi ở vị trí Cộng Chủ phong quang thì cũng có thể chịu được sự hèn mọn của một người hậu cần bên trong đoàn xiếc."
Lục Bình hoàn toàn đắm chìm vào trong cảnh tượng năm đó. Anh chợt sờ lên cánh tay, chẳng biết đã nổi da gà từ lúc nào.
Sau một hồi.
Không còn đọc nữa.
Lục Bình tựa đầu vào lưng ghế, chậm rãi thở ra một hơi dài, cảm thấy bản thân giống như đã bị cái người có lòng dạ và khí phách kia thôi động.
Năm đó, việc đánh tan vòng tròn hạ cửu lưu quả thật là đang mang đến một cuộc sống ổn định hơn cho dân chúng bình thường.
Trận vòng xoáy kia có thể nói là kinh thiên động địa.
Mà cho đến ngày nay, những biến đổi mới càng hùng vĩ và kịch liệt hơn cũng đang sắp dâng lên! Lục Bình e ngại, bất an… và sự mong đợi ẩn sâu trong đáy lòng!
⚝ ✽ ⚝
"Tôi muốn trò chuyện với Lục tiên sinh!"
Bên trong xe con màu đen, người pha chế Lão Mã nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, đột nhiên nói ra.
"Mã tiên sinh, xin chờ một chút."
Bên trong màn đêm, tại một góc hẻo lánh ngay cả đèn đường đều không có, xe con màu đen yên tĩnh dừng lại.
Tài xế lái xe đã ra ngoài canh giữ trước khi cuộc nói chuyện bắt đầu. Anh đứng ở trong bóng đêm với vẻ mặt không cảm xúc, nhìn chăm chú bốn phía, xa hơn chút nữa chính là những tòa nhà chọc trời nối tiếp nhau, là cảnh đêm phồn hoa rực rỡ.
Bên trong xe, Tiết Hoa Thanh không có trực tiếp đồng ý, mà là cung kính gọi điện thoại cho Lục tiên sinh.
"Hô!"
Trong căn nhà thuê chật chội.
Mồ hôi đang lăn xuống từ cần cổ, Lục Bình đứng tấn một cách tiêu chuẩn. Mỗi ngày sớm tối một lần, hiện tại đã thích ứng hơn lúc ban đầu rất nhiều rồi. Mặc dù vẫn chưa tới mức nhập môn, nhưng có thể cảm nhận được thân thể đang có những sự thay đổi rất nhỏ. Ví dụ như, phần thân dưới dường như càng ngày càng vững vàng, đi lại ổn định lại nhanh chóng…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc hai chân bắt đầu run lên, điện thoại di động trên mặt bàn chợt rung lên.
Lục Bình điều chỉnh hô hấp, thu hồi lực lượng.
"A lô.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Thì ra là như vậy, anh đưa điện thoại cho Mã tiên sinh đi."
Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách, mồ hôi vẫn không ngừng lăn xuống. Anh cố gắng điều chỉnh giọng điệu, ôn hòa nói ra.
Nói xong, anh cúi đầu nhìn về phía hai chân vẫn còn đang run rẩy sau khi đứng tấn, liền đưa tay giữ chân lại.
"Lục tiên sinh!" Đúng lúc này, trong ống nghe truyền đến một giọng nói cung kính khác.
Lục Bình một thân một mình trong phòng ngủ, trên mặt lộ ra ý cười, nhưng cùng lúc đó tim cũng đập nhanh hơn mấy phần.
"Mã tiên sinh, chào buổi tối." Lục Bình cân nhắc từ ngữ, ôn hòa đáp.
"Lục tiên sinh."
"Cho tôi một cái…"
Bên trong xe con màu đen, chỗ ngồi kế tài xế, Lão Mã nắm chặt điện thoại, ánh mắt chợt ngưng tụ lại, sau đó trầm giọng nói: "Lý do điều động vì ngài!"
Tiếng nói vang lên trong xe, khiến cho Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh thả nhẹ hô hấp.
"Anh chắc là cũng đã phát hiện được, biến đổi mới đã bắt đầu." Lục Bình bấm tay, gõ nhẹ mặt bàn, trầm giọng nói.
"Biến đổi?" Lão Mã nói nhỏ.
Mưa gió tiến đến, đám con kiến con rệp hèn mọn nhất sẽ có thể ngay lập tức phát hiện…Thân ở trong vòng hạ cửu lưu, khứu giác của lão Mã thậm chí còn nhạy cảm hơn cả các lão gia vọng tộc. Từ rất lâu trước đó, anh đã chú ý tới hướng gió nguy hiểm, trong lòng bị một tầng mây đen bao phủ, lo sợ bất an.
"Trận biến đổi này là sự kéo dài của vòng xoáy ở giữa thế kỷ trước, và …" Lục Bình khống chế tốc độ nói và lực độ. Anh kéo dài âm thanh, sau đó nhấn mạnh hai chữ cuối cùng:
"Chương cuối!"
Câu "chương cuối" này mơ hồ xuyên qua ống nghe, Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh cũng nghe thấy.
Ba người trong xe đều là đại lão mà người bình thường không thể đụng tới, nhưng tại giờ phút này, bọn họ chỉ cảm thấy giống như trông thấy biển cả vô biên vô hạn, bão tố trước đó chưa từng có sắp xảy ra, mây đen sắp buông xuống! Lúc này, có kinh lôi vạch phá thương khung, tiếng vang nặng nề chợt nổ lên!
Bọn họ nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
"Chương cuối?"
"Chương cuối?!"
"Chương cuối?!"
Bọn họ lặp đi lặp lại hai chữ này.
Lông tơ trên cánh tay ẩn ẩn dựng lên, trong đầu không ngừng có các loại suy đoán.
"Mã tiên sinh, anh muốn lựa chọn một phe có thể đánh tan các người; hay là lựa chọn thế lực đến từ bên ngoài mà ngay cả Trần tiền bối đến chết cũng không nguyện ý gia nhập. Hoặc là… chúng tôi? Mục đích của chúng tôi chính là đối địch với bọn họ, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác cùng một chiến tuyến?"
------
Dịch: MBMH Translate