Chương 652 Đương Nhiên Là Sợ!
Anh vừa dứt lời, Lý Ngọc Trân, người luôn lạnh lùng và bình tĩnh, bàn tay đang ký tên cho một phần văn kiện chợt run lên, khiến cho nét chữ cuối cùng vạch ra một đường rất dài. Ánh mắt lạnh lùng liếc qua chữ viết, thong dong thu hồi nó, đồng thời trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia tự giễu:
"Cũng không tệ lắm."
"Cái chết của chú hai đổi được cho Lý gia chúng tôi sự an bình trong phút chốc." Lý Ngọc Trân tiếp tục nói.
Lục Bình đang muốn hỏi cái gì đó, nhưng quan sát chăm chú vẻ mặt của đối phương, trong đầu bất ngờ lóe lên một loại suy đoán nào đó. Lời nói đến bên miệng lại bị mạnh mẽ nuốt trở vào.
Trong văn phòng lâm vào một khoảng yên lặng ngắn ngủi.
"Buổi sáng hôm trước có người đến tìm tôi, hi vọng tôi có thể phối hợp với bọn họ để tiến hành dò xét anh." Lý Ngọc Trân khép một tờ văn kiện lại, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Lục Bình, nói ra.
Lục Bình nghe vậy, trong lòng vô thức nhảy một cái, sau đó lập tức phản ứng lại. Trên gương mặt nhã nhặn mang theo nụ cười nghiền ngẫm, ôn hòa đáp:
"Ồ?"
"Đúng là có chút thú vị."
"Cho nên, Lý tiểu thư đã trả lời như thế nào?"
"Tôi chỉ là nói với bọn họ rằng quan hệ giữa chúng ta không có tốt như thế. Tôi không có năng lực ảnh hưởng đến Lục tiên sinh." Đầu ngón tay Lý Ngọc Trân gõ mặt bàn một cái, đáp.
"Ha ha ha!" Lục Bình nghe vậy, lúc này cười ra tiếng.
Một hồi lâu về sau, nụ cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn hơn rất nhiều. Anh đón lấy ánh mắt của Lý Ngọc Trân, đùa một câu: "Nói không chừng có thì sao?"
⚝ ✽ ⚝
"Hai vị."
"Đã đến nơi rồi."
Chiếc xe con màu đen lái vào tầng hầm gara.
Tại vị trí cạnh ghế tài xế, Tiết Hoa Thanh xoay người qua, nhìn về phía hai người giáo sư Hoàng Thạch Mặc và người pha chế lão Mã ở hàng sau đang bị bịt kín mắt, ôn hòa nói.
Anh vừa dứt lời, hai người lần lượt tháo tấm vải trên mặt xuống, dò xét nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
"Đi thôi." Tiết Hoa Thanh đẩy cửa xe ra.
Ánh mắt của Lão Mã đến từ quán bar Ô Nha và Hoàng Quan hơi lấp lóe, anh không có dừng lại, cũng đẩy cửa xuống xe. Bên cạnh anh, giáo sư Hoàng Thạch Mặc vừa về hưu không lâu, nghiên cứu lĩnh vực chiến lược quốc tế thở sâu một hơi. Ông chú ý tới vị Tiết tiên sinh kia chuẩn bị rời đi liền chậm chạp đẩy cửa xe ra, khẩn trương đi theo sau hai người.
Không lâu sau, Tiết Hoa Thanh dẫn hai người xuống tầng ba. Sau khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, mấy người đổi sang một bộ quần áo lao động màu trắng và đi vào bên trong phòng.
Không có giải thích quá nhiều.
Trực tiếp đi vào bên trong đội não bộ.
"Tiết thúc!"
"Chú đã trở về?!"
Vừa tiến vào bên trong, cô bé Lê Đình Đình ở trước xe lăn đã vui sướng hỏi.
Nói xong, ánh mắt sáng rực của cô liền rơi vào trên người của giáo sư già Hoàng Thạch Mặc và Lão Mã.
"Tiểu Lê, hai người này sẽ là đồng bạn mới của cháu. Người này là giáo sư Hoàng. Còn người này, cháu cứ gọi là chú Mã đi." Trên gương mặt Tiết Hoa Thanh lộ ra ý cười, giới thiệu.
"Đây là Tiểu Lê." Tiết Hoa Thanh tiếp tục nói.
Giáo sư Hoàng Thạch Mặc và Lão Mã cùng ngồi xuống trước một cái bàn dài.
Trong ánh mắt của bọn họ cất giấu sự nghi hoặc, lặng yên quan sát tát cả bốn phía. Bắt đầu từ khi tiến vào nơi này, Tiết Hoa Thanh chưa từng giải thích một cái gì cho bọn họ cả, không biết nơi này là nơi nào, hoặc là muốn làm gì.
Bọn họ nhìn về phía cô gái trên xe lăn trước một bàn dài khác. Cô gái chỉ ngẩng đầu lên một cái, nở nụ cười ngọt ngào với hai người. Bọn họ còn muốn tìm hiểu thêm một chút thì Lê Đình Đình đã cúi thấp đầu xuống, chuyên chú đọc tin tức trong tay.
"Giáo sư Hoàng."
"Mã tiên sinh."
"Đây là thiết bị dành cho hai người, bởi vì hai người mới tới cho nên giới hạn sẽ là tình báo của ba nhà này. Sau khi thông qua khảo hạch, hai người sẽ có thể chân chính lật xem tin tức ở bên trong kho tình báo."
Tiết Hoa Thanh mang tới hai cái máy tính bảng, đưa cho giáo sư Hoàng Thạch Mặc và lão Mã, sau đó trầm giọng nói ra.
"Các người xem trước một chút đi."
"Đúng rồi."
"Muốn uống cái gì không? Tôi sẽ đi lấy cho hai người một chút. Trà hoặc là cà phê đều có." Anh lại tiếp tục nói.
"Chú Tiết!"
"Cháu muốn một ly nước trái cây!" Hai người giáo sư Hoàng còn chưa đáp lại, Lê Đình Đình ở bàn dài bên cạnh đã giơ cao tay.
"Được. Hai người thì sao?"
"Cà phê."
Ánh mắt Lão Mã ngưng tụ lại. Sau khi tiếp nhận máy tính bảng, đầu ngón tay anh liền xẹt qua màn hình, không kịp chờ đợi muốn biết đây rốt cuộc là cái gì. Sau khi nghe thấy câu hỏi, anh thuận miệng nói một tiếng.
"Trà…Trà đi, cảm ơn." Giáo sư Hoàng còn có chút bất an.
Ông cùng nhìn về phía máy tính bảng.
Trên mặt bàn chỉ có ba phần văn kiện. Sau khi nhấn vào liền bắt đầu đọc cẩn thận… Sau khi thấy rõ đôi câu vài lời của nội dung, lão Mã đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh căn phòng này một chút, sau đó là nhìn ra phòng làm việc bên ngoài, lông tơ đều không khỏi dựng thẳng. Anh cố đè xuống nhịp tim đập nhanh, một lần nữa bắt đầu đọc cẩn thận.
Ở phía đối diện, lúc này, giáo sư Hoàng cũng đã hiểu rõ tin tức bên trong tình báo. Đây là tư liệu liên quan tới vọng tộc Cao gia, Trung Hải. Trong lồng ngực, trái tim già nua bắt đầu đập một cách nặng nề.
"Trà đến rồi." Tiết Hoa Thanh đưa trà ra.
Anh nhìn thấy vẻ mặt của vị giáo sư già này, lộ ra ý cười ôn hòa, nói: "Giáo sư Hoàng, ngài chuyên nghiên cứu về lý luận tâm tính quần thể, chiến lược quốc tế và kinh tế chính trị học."
"Tôi hi vọng ngài sau khi đọc xong ba phần tư liệu này, có thể chọn lọc ra những tin tức hữu dụng nhất, đưa ra những đề nghị và chiến lược thích hợp."
"Mã tiên sinh, cà phê của ngài."
"Bên trong đội ngũ bộ não, với tư cách là trợ thủ của Lục tiên sinh tại Trung Hải, tôi nghĩ, ngài cũng đã hiểu rõ phân lượng trong này."
Tiết Hoa Thanh nhẹ nhàng đặt cà phê vào trong tay người pha chế lão Mã.
Lão Mã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tiết Hoa Thanh. Anh hít sâu một hơi, miệng run rẩy: "Anh không sợ tôi lấy những tài liệu này sau đó nói cho ba nhà kia biết?"
"Sợ!"
"Đương nhiên là sợ!"
Tiết Hoa Thanh hơi dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú về phía lão Mã, sau đó lộ ra nụ cười.
------
Dịch: MBMH Translate