← Quay lại trang sách

Chương 654 Đây Là Đề Nghị Của Ai?

Một tay chống nửa bên gương mặt, một tay khác vô thức quay quay cây bút.

Cạch!

Chiếc bút chợt dừng lại, Lục Bình nhìn về phía màn hình máy vi tính, gõ gõ lên bàn phím một chút. Bên trên giao diện là khả năng của bản thân do chính anh biên soạn ra dựa theo hình thức trò chơi.

Đầu tiên là kỹ năng diễn xuất:

[ Biểu diễn: Cao cấp (cao cấp - tinh‌ thông )(thế hệ thanh niên biểu diễn ưu tú)][ Sở trường biểu diễn đại lão hắc đạo: Tinh thông ]

[ Sở trường biểu diễn đại lão: Trung cấp ]

[ Đánh giá: Mới qua thời gian mấy tháng ngắn ngủi, kỹ năng biểu diễn tiến bộ có thể nói là khủng bố, là nhân tài diễn xuất trời sinh!

Sau khi tiến bộ trong lĩnh vực biểu diễn đại lão hắc đạo, bắt đầu suy ngẫm ra được những kỹ xảo biểu diễn không tầm thường trong lĩnh vực đại lão! Lúc bắt đầu tiến hành biểu diễn, khí tràng đại lão +5!

Nhưng mà vẫn có khả năng ngộ nhập lạc lối, đề nghị lập tức sửa lại! Vạn lần không được càng chạy càng xa trên con đường diễn viên đặc biệt, đề nghị kiểm tra thiếu sót để bổ sung, phát triển toàn diện! ]

Ánh mắt trắng đen rõ ràng đảo qua giữa các dòng chữ.

Khóe miệng Lục Bình như có như không giương lên.

Anh cảm thấy, chờ đến lúc mình nâng cao kỹ năng trong lĩnh vực chiến lược, có lẽ tại lĩnh vực "biểu diễn sở trường đại lão" này sẽ được chia nhỏ thêm một phần, cũng tự động được đề cao một bước.

Suy nghĩ một hồi, Lục Bình xóa bỏ những dòng chữ kia, một lần nữa biên tập ra một cái khác:

[ Tầm mắt chiến lược: Nhập môn (nhập môn - cấp thấp) (chiến lược liên quan chuyên nghiệp, trình độ học sinh chính quy năm thứ hai)]

[ Sách đọc: Binh pháp Tôn Tử (tiến độ đọc kỹ 10% );]

[ Sách đọc thêm: Đồ Long Thuật (đọc thô 30% )]

⚝ ✽ ⚝

Lại một lần nữa xóa bỏ những dòng chữ vừa đánh ra.

"Ai!"

"Đúng là gánh nặng đường xa, càng hiểu rõ càng nhiều, càng bội phục mình ngày đó có gan lớn mật."

Lục Bình thở dài một ‌cái. Anh lại tiếp tục đọc sách. Không lâu sau, ánh chiều tà rơi xuống, 5 giờ 30 phút, tan tầm.

"A Bình. Chúng tôi đi bên này."

Tòa nhà Xuyên Hòa, trước quảng trường.

Cố Đại Thạch nắm chặt tay Từ Mộng, anh nhếch môi lộ ra hàm răng trắng, có chút đắc chí vừa lòng, gọi Lục Bình một tiếng.

"Ừm." Lục Bình đáp một tiếng.

Ánh mắt anh âm thầm liếc qua bàn tay đang nắm chặt của hai người, sau đó nhìn về phía Từ Mộng có lai lịch không rõ. Đối phương hình như là hoàn toàn nhận định ba người bọn họ là viên chức bình thường, không có hoàn toàn che giấu. Trong nháy mắt vừa rồi, Lục Bình rõ ràng chú ý tới Từ Mộng xấu hổ muốn rút tay ra.

Sâu trong con ngươi cất giấu một tia ý cười.

"Tạm biệt anh Đại Thạch!"

"Tạm biệt Mộng Mộng!"

Bạn gái Trương Oánh Oánh quơ tay, cô vui sướng kéo Lục Bình đi hướng về hướng ngược lại.

"Có nên thử một chút hay không? Ngày bình thường sẽ ồn ào hơn một chút, khuyến khích mối quan hệ giữa Đại Thạch và Từ Mộng tiến thêm một bước. Nếu như Từ Mộng muốn ẩn mình ở trong quần thể…nói không chừng, liền có thể giúp Đại Thạch chiếm thêm chút tiện nghi." Lục Bình bỗng nhiên nghĩ như vậy.

Đưa bạn gái vào bên trong tàu điện ngầm, Lục Bình quay người đi ngược dòng người. Anh ngồi vào trong chiếc xe con màu đen dừng sát cổng ga tàu điện ngầm.

"Lục tiên sinh, đây là phân tích từ bên trong não bộ."

Tại chỗ ngồi ở hàng sau, Tiết Hoa Thanh đưa tới một cái máy tính bảng.

"Ừm."

Lục Bình bắt chéo hai chân, đầu ngón tay lướt qua màn hình. Những dòng chữ chi tiết, những thông tin quan trọng và những phần mở rộng được trích ra từ trong tình báo không ngừng phản chiếu nơi đáy mắt.

Cuối cùng, anh nhìn về phía chiến lược bao quát đồng thời cả ba nhà.

"Đây là đề nghị của ai?” ‌

Đáy lòng Lục Bình không khỏi cảm thấy sợ hãi thán phục, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh ngẩng đầu lên, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, nghiền ngẫm hỏi.

"Giáo sư Hoàng Thạch Mặc.”‌

"Làm không tệ, nhớ ban thưởng cho đối phương." Lục Bình nhẹ gật đầu.

Trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập kịch liệt, máu nóng đang chảy xuôi khắp toàn thân. Đây chính là tác dụng của tổ đội não bộ! Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi mà đã phân tích ra được lượng lớn tin tức, tác dụng thúc đẩy này thậm chí còn nhanh hơn chính anh tự mình suy nghĩ năm ngày, thậm chí là mười ngày!

Lục Bình thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc.

Sau một hồi.

"Chọn một phần này. Các người chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ đích thân gọi điện thoại cho ba nhà." Lục Bình bình tĩnh nói.

Dừng lại trong phút chốc, anh tiếp tục nói: "Tôi có chút không kịp chờ đợi nữa rồi."

⚝ ✽ ⚝

[ Tút ——]

[ Tút ——]

[ Tút ——]

Chiếc xe con màu đen chạy giữa dòng xe như nước, màn đêm bên dưới ánh đèn neon kèm với tiếng gọi điện thoại của Lục Bình không hiểu sao lại tạo nên một loại cảm giác thâm thúy cùng mê ly!

"Hô!"

"Tôi biết giữa thế kỷ trước đã từng xảy ra một vòng biến đổi lớn, chỉ là không nghĩ tới, trong này còn cất giấu chuyện như vậy."

Trong màn đêm, thành phố Trung Hải hiện đại được rất nhiều ánh đèn neon bao phủ, dòng xe cộ quán xuyến khắp cả tòa thành thị, tựa như là một con rồng dài nối liền.

Tổng bộ Tào Môn, hầm gara.

Lực chú ý của giáo sư Hoàng Thạch Mặc tỉnh lại từ trong tình báo về ba nhà. Cánh tay ông hơi run rẩy… Có một loại cảm giác kĩnh hãi khi đang dòm ra sương mù của lịch sử, trông thấy chân tướng.

------

Dịch: MBMH Translate