← Quay lại trang sách

Chương 655 Lửa Lớn Nấu Dầu! Ba Nhà Tề Tụ!

Lượng tin tức bên trong tình báo quá lớn, Hoàng Thạch Mặc cảm thấy có chút mỏi mệt. Ông tháo mắt kính xuống rồi lau qua một chút, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua trước bàn dài trong phòng, nhìn về phía đồng hồ thạch anh treo ở trên tường cách đó không xa.

Đã không còn sớm.

Tính toán thời gian, cháu gái Huyên Huyên chắc là cũng sắp tỉnh.

Giáo sư Hoàng Thạch Mặc dự định rời đi. Từ sau khi Huyên Huyên sinh bệnh, đứa con trai không nên thân kia của ông gần như là chưa từng quan tâm đến chút nào. Nhóc con kia lại vô cùng ỷ lại ông, sau khi tỉnh lại một lúc mà không thấy ông nội của mình thì sẽ buồn tủi rơi nước mắt. Nhóc con sẽ không khóc ra tiếng, cũng không gọi người, chỉ co người lại ở bên trên góc của giường bệnh, chờ khi phát hiện thì gương mặt đã nước mắt như mưa.

"Vị Tiết tiên sinh kia…"

Vừa nghĩ đến đây, lúc này, Tiết tiên sinh kia vừa rời đi được một lúc chợt mang theo một cái rương kim loại đi vào trong phòng.

⚝ ✽ ⚝

"Giáo sư Hoàng."

"Mã tiên sinh."

"Đêm nay cần hai vị ở lại một chút."

Vừa mới đi vào, Tiết Hoa Thanh đã nhìn về phía Hoàng Thạch Mặc và lão Mã trước bàn dài.

Trên gương mặt của giáo sư Hoàng Thạch Mặc nhất thời lóe lên một tia lo lắng, nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài.

Tiết Hoa Thanh đi đến phía trước bàn dài, trên mặt mang theo ý cười, nhìn về phía đối phương, ôn hòa nói ra: "Giáo sư Hoàng, bên phía Huyên Huyên thì ngài cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp một y tá trẻ tuổi đến chăm sóc rồi. Tôi có đặc biệt hỏi thăm, bọn họ ở chung rất không tệ."

"Nếu như giáo sư Hoàng không yên lòng thì có thể thông qua điện thoại nội bộ để nói chuyện với Huyên Huyên."

Nghe thấy Tiết tiên sinh nói kiểu này, giáo sư Hoàng Thạch Mặc nhanh chóng thu liễm cảm xúc. Trong lòng đầu‌ tiên là buông lỏng một chút. Nhưng sau đó, giáo sư Hoàng Thạch Mặc trầm mặc lại. Đây không phải chính là một loại uy hiếp hay sao, nhược điểm lớn nhất của ông chính là cháu gái, đã bị vị Tiết tiên sinh này bắt lấy trong lòng bàn tay.

"Bên phía Mã tiên sinh sao rồi?"

"Có cần trợ giúp gì hay không?"

Tiết Hoa Thanh thấy giáo sư Hoàng không nói nữa liền gật đầu cười. Anh nhìn về phía người pha chế lão Mã, tiếp tục hỏi.

"Không có vấn đề gì, hôm qua xảy ra chuyện như thế, nghỉ làm một đêm cũng là chuyện rất bình thường. Tôi đã sắp xếp người pha chế khác thay thế tôi rồi."

"Phương diện khác thì sao?" Tiết Hoa Thanh lại hỏi, ý là đã xử lý tốt những con mắt đang nhìn chằm chằm hay chưa.

"Vấn đề không lớn." Lão Mã gật đầu đáp lại.

"Rất tốt.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Chuyện là như thế này, tôi đã đưa chiến lược và đề nghị của hai người cho Lục tiên sinh xem xét. Giáo sư Hoàng…" Gương mặt Tiết Hoa Thanh lộ vẻ nghiêm túc.

Anh nói xong, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía giáo sư Hoàng, trầm giọng nói: "Sau khi Lục tiên sinh đọc xong đã lựa chọn áp dụng bộ phương án do ngài đưa ra."

"Đồng thời… sẽ đồng bộ chấp hành vào đêm nay."

Tiết Hoa Thanh tiếp tục nói: "Liên quan tới khen thưởng thì sẽ được cấp sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tạm định là 10 triệu tệ tiền thưởng, và một điểm vinh dự."

Điểm vinh dự là điểm công huân của đội xử lý thông tin, cụ thể thì vẫn còn chưa thiết kế xong.

Dứt lời, phản ứng của ba thành viên bên trong đội não bộ đều không giống nhau. Phía sau vẻ mặt bình tĩnh của lão Mã chính là nỗi lòng nghiêm túc. Anh cẩn thận nhớ lại đề nghị của Hoàng Thạch Mặc, đáy lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Giáo sư già Hoàng Thạch Mặc thì lại không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ có nồng đậm bất an.

"Nhiệm vụ của chúng ta đêm nay rất quan trọng."

"Chuyện tiếp theo chính là hộ giá, phụ trách và đưa ra những lời đề nghị để giúp đỡ cho Lục tiên sinh bất cứ lúc nào."

Ánh mắt Tiết Hoa Thanh ngưng tụ lại, trở nên nghiêm túc trước đó chưa từng có, nói.

Tối nay, sẽ là một cơ hội vô cùng quan trọng của đội ngũ não bộ. Bọn họ sẽ đồng thời theo dõi cuộc nói chuyện giữa Lục tiên sinh và ba nhà, sau đó căn cứ theo thời gian thực và chi tiết cuộc hội thoại để tiến hành trợ giúp Lục tiên sinh bằng cách đưa ra những phương án và lời khuyên.

Tiết Hoa Thanh tiếp tục nói, trong lúc nói còn không ngừng cường điệu tầm quan trọng của chuyện này. Sau đó, anh mở màn hình lớn bằng vách tường ở phía sau lưng lên…

Không lâu sau.

Hình ảnh trong màn hình đã được điều chỉnh rõ ràng. Đó là một sảnh đãi khách cổ điển xa hoa, trong phòng khách là từng nhân viên áo đen đang tiến hành lắp đặt giám sát và máy nghe trộm…

"Lục tiên sinh sẽ đến sảnh đãi khách này để tiếp đãi gia chủ ba nhà Cao gia, Ngô gia và Kiều gia sau một tiếng nữa.” Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói ra.

"Đây là máy thu âm, mời các vị đeo vào tai phải."

Tiết Hoa Thanh bắt đầu phân phát tai nghe. ‌

"Trong toàn bộ quá trình, nếu như các vị có bất kỳ đề nghị gì thì xin hãy nhanh chóng ghi lại nội dung vào trong tờ giấy bên cạnh, tôi sẽ lập tức tiến hành đọc qua rồi báo cáo lại với Lục tiên sinh."

"Nếu như Lục tiên sinh có yêu cầu gì thì cũng sẽ lập tức thông báo cho các vị."

"Chuyện này vô cùng quan trọng…"

"Xin các vị ứng phó toàn lực."

Vẻ mặt Tiết Hoa Thanh nghiêm túc. Bàn tay nắm chặt, cơ bắp thân thể không ngừng bị kéo căng.

------

Dịch: MBMH Translate