← Quay lại trang sách

Chương 656 Khẩn Trương Giằng Co, Vũ Cơ Cúi Ở Trước Người!

Trong màn đêm khó bề phân biệt, Hồng Lâu cổ điển.

"Thì Chương."

"Đêm nay tôi mời ba người Cao Trường Niên đến Hồng Lâu của ông, ông không có ý kiến gì chứ?"

Tại tầng bảy cao nhất.

Lục Bình đứng thẳng người trước ban công hình vòm, ánh mắt bình tĩnh quan sát cảnh sắc trang nhã ở bốn phía. Anh chậm rãi hít thở sâu, cảm giác nỗi lòng của mình đã tốt hơn rất nhiều.

Anh cũng không có quay đầu, nhìn về phía đài phun nước thiên sứ, bỗng nhiên cất tiếng.

"Đương nhiên là không."

"Có thể phục vụ Lục tiên sinh là vinh hạnh của Hồng Lâu."

Ngô Thì Chương vẫn một bộ âu phục màu rượu vang như cũ, đứng thẳng ở phía sau Lục tiên sinh hai bước. Sau khi nghe thấy lời nói kia, ông khẽ khom người, tôn kính đáp lại.

Ánh mắt ông khẽ lóe lên một chút, sâu trong đôi mắt thâm thúy đen kịt cất giấu sự nghiêm túc và ngưng trọng.

Lục tiên sinh lựa chọn Hồng Lâu tiếp đãi ba nhà, trong này phải chăng cất giấu tín hiệu gì? Còn chưa thể biết được.

"Được rồi."

"Ông đi trước chuẩn bị đi." Lục Bình nói.

"Vâng!" Ngô Thì Chương khom người nói.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng đã đi xa, Lục Bình nhìn về phía bên ngoài ban công, khẽ thở dài một hơi, hai tay nắm lấy cột đá cẩm thạch phía trước, cảm nhận được cảm giác ôn hòa dưới lòng bàn tay.

Anh lấy máy đọc thông tin ra từ trong túi.

"Xác nhận một lần nữa."

"Không được nhớ sai."

Lục Bình nhìn như tiêu sái tựa vào bên cạnh ban công, anh chuyên chú đọc tình báo trong màn hình cùng với đề nghị và chiến lược do giáo sư Hoàng Thạch Mặc cung cấp.

Anh càng đọc càng cảm thấy mình nên buông tay, thành lập tổ xử lý tình báo đúng là một quyết định sáng suốt.

Mấy tháng trước, anh chỉ là một công nhân viên chức bình thường, cho dù trưởng thành lại nhanh thì cũng không thể đuổi kịp những lão quỷ nhiều năm này. Nhưng mà, thành lập đại não phụ trợ cho mình, để các tinh anh không ngừng trợ giúp mình bày mưu tính kế, đây là khả năng lớn nhất của anh! Cũng là đường sống duy nhất!

"Lục tiên sinh."

Khoảng một tiếng sau.

Ngô Thì Chương mặc âu phục màu rượu vang lại xuất hiện ở sau lưng‌ Lục Bình: "Bọn họ tới rồi."

Tiếng nói vang lên.

Lục Bình đi trở lại phía trước ghế cao rồi ngồi xuống, trong lòng thầm giật mình. Anh duy trì dáng vẻ bắt chéo hai chân, đọc tin tức trên điện thoại! Anh tiếp tục đọc thêm mấy trang nữa, sau đó bình ‌tĩnh nói:

"Tất cả đã chuẩn bị xong chưa?'

"Đã chuẩn bị xong."

"Ừm.

Dù sao cũng là gia chủ vọng tộc, nên là, ông đi đón người đi.” Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hồng Lâu Ngô gia Ngô Thì Chương đang đứng cung kính,‌ nói.

"Vâng!" Ngô Thì Chương đáp lại.

Nói xong, ông lui về phía sau mấy bước, quay người đi ra khỏi phòng…

Bên trong hành lang, Ngô Thì Chương dẫn quản gia của mình sải bước đi vào trong thang máy.

Lục Bình chậc chậc lưỡi, chân run đến mấy lần… Anh cũng đứng lên, sải bước về phía ban công sau lưng. Trong tầm mắt, dưới ánh đèn của trang viên Hồng Lâu, đoàn xe vừa chạy qua đài phun nước thiên sư khắc sâu vào đáy mắt.

"Hừ!"

Đội xe Rolls Royce xa hoa.

Bên trong chủ xe, gia chủ vọng tộc Cao gia, Cao Trường Niên trông thấy phía trước kiến trúc cổ điển màu đỏ chỉ có Ngô Thì Chương và quản‌ gia chờ thì lông mày nhăn lại, bất mãn hừ lạnh một tiếng.

Hồng Kông nhìn Bắc Lâu, Trung Hải có Hồng Lâu.

Ông ta đương nhiên là đã từng nghe qua câu nói này rồi. Chỉ là với thân phận của ông, mấy câu đồng dao này chẳng qua đều chỉ là một câu chuyện cười mà thôi, ông cũng không tới mức phải hạ mình đến Hồng Lâu.

Rất nhanh, đội xe đã vòng qua đài phun nước thiên sứ, chậm rãi dừng lại trước tòa nhà Hồng Lâu bảy tầng.

Trước sau cỗ xe, cửa xe lần lượt bị đẩy ra. Bảo an áo đen của Cao gia trang nghiêm lạnh lẽo đứng ở bên cạnh cửa xe… Trong chủ xe, Cao Trường Niên chuyển động nhẫn ngọc trong lòng bàn tay, ánh mắt yên tĩnh, thân thể không nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ xe, Ngô Thì Chương nở nụ cười, liền muốn tiến lên nghênh đón.

Nhưng mà, ông vừa bước chân lên phía trước thì đã có họng súng nâng lên từ đội xe bên cạnh, nhắm ngay vào Ngô Thì Chương. Đội trưởng đội bảo an với gương mặt chữ quốc, nét mặt cương nghị nhìn chăm chằm vào Ngô Thì Chương, ánh mắt đều không thèm nháy một cái:

"Người đến đây là được rồi!"

"Được."

"Được."

"Tôi chờ Cao tiên sinh ở chỗ này."

Nụ cười trên gương mặt Ngô Thì Chương không thay đổi, giơ lên hai tay, lùi về phía sau mấy bước, liên tiếp nói ra.

Ông vừa dứt lời liền nhìn thấy bảo an của Cao Trường Niên tản ra bốn phía, không hề đứt đoạn mà nhắm họng súng vào ngay bảo an của Hồng Lâu. Cùng lúc đó, đám bảo an của Hồng Lâu cũng đồng loạt giơ súng lên, tay súng và tay súng bắt đầu giằng co. Bầu không khí căng thẳng và khẩn trương lập tức ngưng đọng lại.

Ngô Thì Chương tựa như là không có nhìn thấy gì cả, không ngăn cản, càng không khiến cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Ông chỉ đứng thẳng như vậy.

"Đáng chết." Trên chủ xe, Cao Trường Niên mắng một tiếng.

------

Dịch: MBMH Translate