Chương 657 Lục Tiên Sinh Đâu?
Ông ta giương mắt, chú ý tới bên trong kính chiếu hậu có một đội xe quý khí khác cũng xuyên qua cửa sắt của Hồng Lâu, đang vòng qua đài phun nước và tới gần tòa kiến trúc. Cao Trường Niên chẳng suy nghĩ gì nữa, ông ta dừng xe chờ đợi hai nhà khác. Cũng không phải là bọn họ đã thông báo trước cho nhau, mà là lúc ba nhà ra cửa đều đã nhận được tin tức về đối phương.
"Lão gia."
"Điện thoại của Vinh tiên sinh.”
Đúng lúc này, quản gia ở chỗ ngồi kế tài xế đột nhiên xoay người qua, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ừm." Cao Trường Niên nhận lấy điện thoại, uy nghiêm đáp một tiếng.
Ba nhà bọn họ đồng thời xuất hành hướng về phía Hồng Lâu. Vinh gia với tư cách là gia tộc đứng đầu Trung Hải, Vinh Tích Triều không có khả năng không hỏi thăm. Lúc này mới gọi điện thoại tới, Cao Trường Niên đều cảm thấy có chút quá muộn.
"Ha ha ha, Vinh tiên sinh, ngài tìm tôi sao?"
Cao Trường Niên dựa người vào sau, ánh mắt liếc qua đám bảo an đang giằng co ở phía ngoài cửa sổ. Sau khi thu hồi ánh mắt, trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười, cao giọng đáp lại.
"Thì ra ngài muốn hỏi thăm chuyện này."
"Còn không phải là vị Lục tiên sinh kia, đối phương nói tìm tôi có việc, tôi đương nhiên là phải tới rồi."
"Địa vị của Lục tiên sinh thần bí, có thể không đắc tội thì vẫn nên không đắc tội thì hơn!" Cao Trường Niên cao giọng kể rõ.
Trong lời nói luôn tránh nặng tìm nhẹ, mảy may không hề trực tiếp đáp lại câu hỏi của Vinh Tích Triều. Hoặc có thể nói, phía sau một câu"Lục tiên sinh thần bí, không đắc tội nổi" kia càng là đang bày tỏ sự bất mãn của mình. Trong hội nghị bàn tròn bên trên du thuyền Thánh Ca Hải Dương, Vinh Tích Triều đã chèn ép ba nhà bọn họ, và nâng đỡ Lục tiên sinh.
"Được rồi."
"Vinh tiên sinh, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ liên hệ với ngài bất cứ lúc nào." Cao Trường Niên híp mắt lại, sau đó đáp lại.
Đúng lúc này, đội xe của Ngô gia Ngô Bách Thanh cũng đã dừng sát ở bên cạnh. Bên trong kính chiếu hậu, người cuối cùng, đội xe của gia chủ vọng tộc Kiều gia, Trung Hải, Kiều Duẫn Thăng cuối cùng cũng tới. Ánh đèn xe sáng lên, khúc xạ vào kính chiếu hậu của từng chiếc xe.
Dưới ánh đèn ôn nhuận, trước tòa nhà Hồng Lâu cổ điển bảy tầng.
Trên mặt Ngô Thì Chương vẫn duy trì nụ cười, ông nhìn chăm chú về phía trang viên do một tay mình chế tạo. Ngày xưa, trang viên luôn luôn tĩnh mịch, nhưng tại thời phút này ngay cả bầu không khí đều phảng phất như đọng lại.
"Để súng xuống." Ngô Thì Chương bình tĩnh nói.
"Vâng.
" Nữ quản gia mặc âu phục đuôi tôm đứng ở sau lưng lập tức khom người đáp lại.
Cô lạnh lùng nhấn xuống tai nghe, mệnh lệnh không ngừng vang lên.
Bốn phía, các họng súng giằng co không ngừng được hạ xuống.
Đội xe thứ ba cũng đã dừng sát lại ở phía trước Hồng Lâu cổ điển. Ba đội xe cao cấp nhất tại toàn bộ Trung Hải đã chiếm hết không gian ở giữa Hồng Lâu và đài phun nước ở. Hàng loạt bảo an trang nghiêm đứng ở bên cạnh đội xe của mình, chỉ là cửa của chủ xe ở trung tâm vẫn còn đang đóng chặt.
Trong tầm mắt, bảo an của Cao Trường Niên cũng thu hồi súng.
Ngô Thì Chương nhìn về phía bốn phía, mí mắt giật một cái, áp lực to lớn bao phủ quanh người ông.
⚝ ✽ ⚝
"Đúng là muốn mạng."
"Muốn mạng."
Tầng bảy, trước ban công hình vòm. Lục Bình vịn tay vào lan can, quan sát cảnh tượng xảy ra ở bên dưới.
Trong lòng bàn tay đang không ngừng chảy mồ hôi!
Trái tim trong lồng ngực cũng bắt đầu đập kịch liệt!
Trên gương mặt Lục Bình vẫn duy trì lấy sự trấn định, dù đang ở trên ban công tầng bảy thì anh cũng không dám biểu lộ ra một chút nào. Trong ánh mắt nhìn như bĩnh tĩnh, anh đã chú ý tới có ánh mắt của bảo an ba nhà tại mấy phương hướng đang nhìn về phía mình.
Anh quay người, trở lại trong phòng.
"Du Nhạn."
"Tới đây."
Ánh đèn phòng khách ấm áp, giai điệu âm nhạc cổ điển chảy xuôi. Phía sau màn che, vũ cơ Du Nhạn trong bộ váy dị vực màu đỏ uyển chuyển mà mỹ lệ… Lục Bình ngồi xuống trước ghế cao, bỗng nhiên kêu lên.
Keng…
Keng…
Du Nhạn đi chân đất đến gần, trong lúc đi lại, chuông lục lạc uyển chuyển ôm lấy cổ chân không ngừng phát ra những tiếng vang êm tai.
"Chủ nhân." Hàng mi dài của Du Nhạn khẽ rung động, cung kính kêu.
"Quỳ xuống đây."
"Ừm…"
Lục Bình khẽ nhắm hai mắt lại, cố gắng buông lỏng thân thể của mình.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh đâu?"
Trước Hồng Lâu.
Cửa xe của ba chủ xe lần lượt được kéo ra.
Các gia chủ vọng tộc khí độ uy nghiêm lần lượt xuống xe. Bọn họ cũng không có động tác gì, chỉ đứng ở bên cạnh cửa xe. Bầu không khí vốn đã ngưng đọng đột nhiên trở nên khẩn trương hơn. Hàng loạt bảo an đứng trang nghiêm ở xung quanh ba người mà không chớp mắt. Cao Trường Niên, Ngô Bách Thanh và Kiều Duẫn Thăng liếc nhau một cái, chậm rãi gật đầu.
Bọn họ cất bước đi ra, đứng song song nhau. Ngô gia Hồng Lâu, Ngô Thì Chương đón lấy ba người, hơi khom người xuống, trên mặt hiện lên nụ cười có chừng mực, đang định chào hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate