Chương 658 Không Biết Ba Vị Đại Biểu Cho Lá Bài Tarot Nào?!
Cao Trường Niên trầm giọng hỏi.
"Lục tiên sinh đang ở sảnh đãi khách…" Ngô Thì Chương tôn kính đáp.
Lời nói còn chưa nói xong.
⚝ ✽ ⚝
Một tiếng bạt tai mạnh mẽ bỗng nhiên vang lên!
Cao Trường Niên không có dấu hiệu nào đột nhiên vung tay, bàn tay đánh vào trên mặt Ngô Thì Chương, năm dấu tay màu đỏ lập tức hiện lên rõ ràng. Ngô gia cũng không còn trẻ nữa, đã sáu mươi hai tuổi rồi, cho dù ngày bình thường có được bảo dưỡng tốt bao nhiêu thì trong khoảng thời gian cực ngắn ngủi ông chỉ cảm thấy bên tai là một tiếng vù vù khi bị đánh như vậy.
"Bạt tai này là vì bảo an của các người dám chĩa súng vào tôi." Vẻ mặt Cao Trường Niên không biểu tình, cao giọng nói.
Thân là gia chủ vọng tộc, khoảng cách địa vị giữa ông ta và Ngô Thì Chương vô cùng lớn, cho dù là Lục tiên sinh thì cũng không có khả năng chỉ trích bọn họ.
"Cao tiên sinh đánh rất đúng." Ngô Thì Chương lại một lần nữa khom người.
⚝ ✽ ⚝
"Hừ!"
"Đi thôi! Tôi cũng muốn xem xem Lục tiên sinh rốt cuộc đang muốn làm gì!" Giọng nói vang dội nổ vang.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, Ngô gia để tôi tới nhắc nhở ngài." Quản gia Lâm Quy Vãn cung kính đi đến, ánh mắt lướt qua người Du Nhạn, cung kính nhìn về phía Lục tiên sinh, nói ra.
"Để bọn họ chờ ở sảnh đãi khách." Lục Bình hơi hé mắt, bình tĩnh nói.
"Cao tiên sinh."
"Ngô tiên sinh."
"Kiều tiên sinh."
"Mời..."
Bóng đêm lạnh lùng.
Tầng bảy Hồng Lâu.
Trên mặt Ngô Thì Chương mang theo nụ cười, tôn kính nói ra.
"Vị Lục tiên sinh kia đâu?"
"Không phải nói là đã chờ chúng tôi ở sảnh đãi khách sao?"
Bên ngoài phòng đãi khách cổ điển, trước hành lang trải thảm đỏ, bảo an áo đen bao vây xung quanh, phía trước đám người chính là Ngô Thì Chương cùng ba gia chủ vọng tộc.
Cao Trường Niên liếc nhìn đãi khách sảnh một chút, bất mãn hỏi.
"Lục tiên sinh vừa nhận được một chút tin tức, xin ba vị chờ một lát." Ngô Thì Chương đã nhận được thông báo lúc trên đường đến biết Lục tiên sinh còn chưa có tới. Ông ôn hòa đáp lại.
Nghe thấy lời nói của ông, ba gia chủ vọng tộc liếc mắt nhìn nhau một cái, vừa rồi trên đường đến đây Vinh Tích Triều đã thông báo cho bọn họ. Hiện tại, vị Lục tiên sinh này cũng nhận được tin tức, bọn họ suy đoán có lẽ là Vinh tiên sinh đang cảnh cáo đối phương.
"Hừ!" Cao Trường Niên thu hồi suy nghĩ, hừ lạnh một tiếng.
Ông ta còn đang muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói còn chưa nói ra miệng đã bị gia chủ Kiều gia, Kiều Duẫn Thăng cắt đứt:
"Được rồi Trường Niên.
Nếu như Lục tiên sinh đang bận thì chúng ta chờ thêm một hồi, cũng không chậm trễ gì cả."
"Chúng ta đi vào trước đi."
Nói xong, Kiều Duẫn Thăng lộ ra ý cười ôn hòa, cất bước đi vào trong sảnh. Cao Trường Niên và Ngô Bách Thanh cũng đi vào.
Ngô Thì Chương chiêu đãi ba người với lễ nghi phù hợp, sau đó cung kính lui ra khỏi phòng. Ông đứng ở trước hai cánh cửa kính, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía hành lang bên cạnh.
Thảm màu đỏ, ánh đèn màu vàng, hai bên trái phải hành lang là hàng loạt bảo an… Ông nhìn về phía một trong số họ, hơi gật đầu một cái, sau đó sải bước dẫn nữ quản gia sau lưng sải bước đi ra phía ngoài.
"Chủ nhân."
Vượt qua hành lang, nữ quản gia âu phục đuôi tôm nhìn về phía bóng lưng của Ngô Thì Chương, ánh mắt nhìn về phía gương mặt của đối phương, mím môi một cái, sau đó chợt khẽ gọi.
"Sao thế?" Ngô Thì Chương Dừng chân, nho nhã nói.
"Có… Có đau hay không?" Nữ quản gia có chút đau lòng, hỏi.
"Cô nói cái này?"
"Haiz!"
"Rất đau!"
Ngô Thì Chương hơi sững sờ, thuận theo ánh mắt của quản gia… ông đưa tay sờ sờ lên gương mặt vừa mới bị Cao Trường Niên đánh bạt tai, nhe răng nói.
Một lát sau, ông buông tay ra, cười cảm khái: "Đã nhiều năm rồi không có bị tát như vậy."
"So với những năm trước đây, bạt tay này có tính là gì?"
"Vì hầu hạ những người này, thời gian quỳ trên mặt đất làm chó cũng không phải là chưa từng có."
"Được rồi."
"Chúng ta đi thôi, đi đón Lục tiên sinh."
Ngô Thì Chương đút một tay ở trong túi, nói.
Cha của ông là găng tay trắng của Vương gia, sau khi cha ông bị vứt đi như rác rưởi, có cuộc sống nào mà ông chưa từng trải qua chứ? Hiện tại chỉ là bị cho một bạt tai vào năm sáu mươi hai tuổi mà thôi.
"Lục tiên sinh?"
Bên ngoài phòng nghỉ, Ngô Thì Chương nhìn về phía quản gia Lâm Quy Vãn đang chờ ở trước cửa.
"Chủ nhân còn đang nghỉ ngơi, xin Ngô gia chờ một lát."
Lâm Quy Vãn nói xong, liền đứng chờ ở trước cửa, cũng không có ý định gõ cửa. Ngô Thì Chương là ai, ánh mắt chỉ đảo qua giữa lông mày Lâm Quy Vãn liền hiểu. Ông không nói thêm gì nữa, càng không có ý thúc giục, yên tĩnh chờ đợi.
Phía sau cánh cửa.
"Hô!"
Phía trước ghế cao, Lục Bình thở ra một hơi, mở mắt ra. Anh chỉ cảm thấy, những lo sợ bất an và áp lực đầy trời kia dường như đều được đẩy ra ngoài qua tiếng thở dài này.
"Ngoan!" Ánh mắt Lục Bình ôn hòa, đưa tay xoa đầu của Du Nhạn. Cô gái dị vực phong tình này nhu thuận giống như là một con mèo.
Anh tiếp tục nói: "Tôi phải đi rồi."
------
Dịch: MBMH Translate