Chương 659 Vòng Xoáy Mãnh Liệt!
Màn đêm càng ngày càng sâu.
Tầng hầm ga ra.
Bên trong bộ não.
"Các vị, bắt đầu." Trước bàn dài, Tiết Hoa Thanh nhìn chăm chú vào màn hình, lúc trông thấy ba người Cao Trường Niên, ánh mắt anh liền ngưng tụ lại, dùng tay gõ gõ mặt bàn, trầm giọng nói ra.
"Lục tiên sinh rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?"
Ánh mắt của giáo sư Hoàng Thạch Mặc đảo qua gương mặt uy nghiêm của ba người đàn ông trung niên, lần lượt xác nhận thân phận tương ứng của bọn họ. Mí mắt ông nhảy lên, thầm thì dưới đáy lòng.
Từ lúc được Tiết Hoa Thanh mời về đây, ông đã không ngừng được nghe nói về Lục tiên sinh, biết rõ đây là người có quyền hành cao nhất của cái tổ chức thần bí này. Mấy người còn lại bên trong đội ngũ não bộ hẳn là đều đã gặp qua Lục tiên sinh, chỉ có mình ông là chưa.
Đúng lúc này.
Biến cố xuất hiện.
Có thể nhìn thấy, ba gia chủ vọng tộc bên trong sảnh đãi khách đồng thời nhìn về phía ngoài cửa. Trong màn hình có các dấu hiệu đang nhanh chóng xẹt qua…
Vẻ mặt của ba gia chủ vọng tộc Cao Trường Niên, Ngô Bách Thanh và Kiều Duẫn Thăng lập tức được cắt riêng ra, hiện lên ở phía bên phải màn hình. Vòng tròn màu đỏ không ngừng quét qua những biểu cảm nhỏ nhặt của bọn họ, ví dụ như khóe mắt, hai gò má, con ngươi…
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên khẩn trương.
"Lục tiên sinh đến?"
Giáo sư Hoàng Thạch Mặc nín thở, cơ bắp trên người dần dần bị kéo căng. Chỉ nhìn thấy, ba gia chủ vọng tộc nhanh chóng thu hồi ánh mắt, trên mặt hoặc là treo một nụ cười, hoặc là mặt không biểu tình… Bọn họ ngồi xuống bình chân như vại, giống như là muốn ra oai phủ đầu đối với vị Lục tiên sinh kia.
Hình ảnh giám sát rất rõ ràng, thậm chí còn thấy rõ cả từng lỗ chân lông ở trên gương mặt.
Ba gia chủ vọng tộc hàng đầu Trung Hải bày ra tư thái của mình. Loại khí tràng không giận tự uy của người cầm quyền kia dù là cách màn hình thì cũng có thể cảm nhận được.
Không để cho giáo sư Hoàng Thạch Mặc chờ lâu, trong màn hình rất nhanh đã xuất hiện thân ảnh của một thanh niên. Đối phương đeo kính gọng vàng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bình thản ung dung đi vào. Khí chất của anh rất ôn nhuận, phảng phất như không hề cảm nhận được sự áp bách đến từ ba gia chủ vọng tộc. Anh quay người ngồi ở trước ghế sô pha, bắt chéo hai chân.
Anh cũng không mở miệng nói gì cả.
"Còn trẻ như vậy?" Giáo sư Hoàng Thạch Mặc nghĩ thầm.
"Lục tiên sinh."
Ánh mắt của Lão Mã đến từ quán bar Ô Nha và Hoàng Quan nhìn chằm chằm vào Lục tiên sinh trong màn hình. Nói đến đây thì anh cũng mới chỉ tiếp xúc qua với người này có một lần.
⚝ ✽ ⚝
"Cao tiên sinh, Ngô tiên sinh, Kiều tiên sinh, từ lúc từ biệt tại Thánh Ca Hải Dương, tôi đã vô cùng mong nhớ các người đó." Vẻ mặt Lục Bình ôn hòa, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người ba người, lộ ra ý cười, nói.
Trong sảnh đãi khách này, bốn chiếc ghế lưng cao được bố trí bốn phía, cứ hai người sẽ ngồi đối diện nhau. Trước mặt mỗi một người đều là một chiếc bàn trá theo kiểu Hoàng gia Châu u, trà đang bốc lên hương trà nhàn nhạt.
"Lục tiên sinh muốn gì ở ba lão già chúng tôi?" Ngô Bách Thanh bưng chén trà lên, thổi thổi rồi nhấp một ngụm, ngoài cười nhưng trong không cười đáp.
"Nói lên đây…"
"Bị nhân vật thần bí như Lục tiên sinh nhớ thương, tôi cũng cảm thấy không được dễ chịu cho lắm? Các người nói có đúng không? Ha ha ha…" Cao Trường Niên cũng nâng chén trà lên, quan sát hai bên trái phải, cười ra tiếng.
Gia chủ Kiều gia, Kiều Duẫn Thăng thì ẩn ẩn bày ra dáng vẻ của người chủ đạo, từ chối cho ý kiến. Ông ta bắt chéo hai chân, cũng nhấp một ngụm trà nóng.
"Xem ra ba vị tiên sinh là không muốn ôn chuyện cùng tôi.”
"Nếu đã như vậy…"
"Vậy tôi sẽ không tiếp tục hàn huyên nữa, tôi chỉ hỏi một câu, không biết ba vị… đại diện cho lá bài Tarot nào?!"
Lục Bình cũng bưng chén trà lên, gẩy gẩy nước trà, nhưng lại không uống, chỉ cầm như vậy.
Anh bỗng nhiên ôn hòa nói ra.
Tiếng nói vang lên khiến cho vẻ mặt của ba gia chủ vọng tộc đều đồng thời dừng lại.
"Tarot bài?"
"Đó là cái gì?'
Hồng Lâu, trong phòng tiếp khách tại tầng bảy.
Gia chủ Ngô gia, Ngô Bách Thanh đón lấy Lục ánh mắt của Bình, ôn hòa hỏi.
Nói xong, ông cười nhìn về phía Cao Trường Niên và Kiều Duẫn Thăng, mỉm cười kêu:
"Trường Niên!"
"Lão Kiều!"
"Các người nghe nói qua chưa?"
Ngô Bách Thanh vừa dứt lời liền âm thầm quan sát hai người bên cạnh mình. Nhóm bài Tarot kia do lá bài The Fool dẫn đầu, ông cũng không biết tám người còn lại là ai, càng không thể xác định được có phải là có Cao Trường Niên và Kiều Duẫn Thăng hay không. Nhưng mà, sau khi tham dự vào hành động có liên quan tới Lục tiên sinh đêm hôm đó, ông có thể phát hiện được ra lực lượng của các thành viên ở phía sau các lá Tarot.
"Để tôi suy nghĩ một chút."
"Bài Tarot? Là công cụ xem bói thịnh hành ở châu u sao? Tôi có một đứa cháu gái vô cùng thích giày vò những thứ này. Chẳng là Lục tiên sinh cũng thích bài Tarot sao?" Cao Trường Niên làm ra vẻ suy nghĩ, sau đó cười nhẹ nhàng nói.
"Lục tiên sinh, có thể nói rõ một chút được không?" Kiều Duẫn Thăng đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh, thành khẩn nói ra.
------
Dịch: MBMH Translate