← Quay lại trang sách

Chương 660 Chờ Tín Hiệu Của Lục Tiên Sinh

Trong phòng khách cổ điển xa hoa, ba người quyền quý đứng đầu ngọn tháp tại Trung Hải nói xong đều lần lượt nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh với nụ cười trên môi. Bọn họ cũng đang âm thầm quan sát lẫn nhau, đều nhìn không ra đáp án gì. Nhưng phản ứng của mỗi người đều rất có ăn ý mà ném cái chủ đề này lên người Lục tiên sinh một lần nữa.

Đây là một loại cảm giác vô cùng khó chịu.

Lục Bình ngồi bắt chéo hai chân, dựa vào ghế sô pha, nụ cười trên mặt không thay đổi. Ánh mắt trắng đen rõ ràng phía sau cặp kính gọng vàng đang nhìn chăm chú vào ba gia chủ cáo già của ba vọng tộc này.

Cảnh tượng ánh lửa và tiếng cầu khẩn đêm đó lập tức quanh quẩn ở trước mắt, vang vọng ở bên tay.

Lục Bình rủ tay xuống đặt lên trên đùi, ngón cái hướng vào trong cắm mạnh vào chân… Một chút cảm giác đau đớn khiến cho Lục Bình cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

"Ai." Chỉ nhìn thấy, Lục Bình thở dài một cái, sau đó ôn hòa nói ra: "Vào hôm trước, Tống công tử cũng đã nói với tôi như vậy."

"Nhưng mà… ba vị có biết tại sao Tống công tử lại thừa nhận không?"

"Tôi đang rất là có thành ý đối với ba vị, nhưng ba vị tiên sinh hình như không quá có thành ý. Tôi cảm thấy chuyện này rất đáng buồn…"

Ngón cái càng ‌đâm sâu vào trong chân hơn một chút, cảm nhận được nỗi đau đớn không ngừng lan ra.

Lục Bình dùng tay phải‌ che kín mu bàn tay trái, nụ cười trên gương mặt dần dần lạnh xuống. Đồng thời, giọng nói cùng dần dần nâng lên.

Sau khi anh nói xong câu nói cuối cùng, bầu không khí trong phòng khách một giây trước còn có‌ chút hòa hợp, một giây sau lại đột nhiên trở nên khẩn trương.

Sắc mặt của ba gia chủ vọng tộc trước ghế sô pha cũng lạnh xuống, cũng không hề có ý nhượng bộ. Ba nhà bọn họ đã xé rách da mặt với Lục tiên sinh từ lâu. Cao gia có găng tay trắng Triệu Chính Khiếu bị Lục Bình đào đi; Tào Môn dưới tay Kiều gia trở thành chân chó của Lục Bình; mà mối quan hệ giữa Ngô Bách Thanh và vọng tộc Thôi gia đã sa sút cũng do đối phương nhúng tay.

Ngô Bách Thanh để chén trà trong tay xuống, lạnh giọng nói ra:

"Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lục tiên sinh hình như nhất định cứ phải chụp cái danh lá bài Tarot này lên đầu chúng tôi thì phải."

"Ba nhà chúng tôi ở Trung Hải trên trăm năm, còn là lần đầu tiên gặp phải người bá đạo như Lục tiên sinh." Kiều Duẫn Thăng lần nữa nở nụ cười, ôn hòa nói.

Lục Bình buông lỏng tay ra, bàn tay rộng lớn che phủ hai chân, chờ sau khi dấu móng tay biến mất, anh bỗng dưng đứng lên.

⚝ ✽ ⚝

Bên trong màn đêm.

Tầng thứ ba của hầm gara, đội ngũ bộ não.

Trong tai nghe vang lên rõ ràng cuộc đối thoại giữa ba gia chủ vọng tộc và Lục tiên sinh. Trong tấm hình, ngoại trừ Lục tiên sinh ra thì mỗi một hành động và vẻ mặt của ba người Cao Trường Niên đều bị bọn họ chú ý tới.

"Giáo sư Hoàng."

Lúc Lục tiên sinh, ánh mắt Tiết Hoa Thanh lập tức nhìn về phía giáo sư Hoàng Thạch Mặc, trầm giọng nói: "Tiếp theo sẽ do ngài làm chỉ huy."

"Được." Giáo sư Hoàng Thạch Mặc hít sâu một hơi, đáp lại.

Ông cẩn thận nhớ lại những tình báo mà mình đã đọc. Ba vọng tộc lớn Cao gia, Kiều gia và Ngô gia đều đạt tới đỉnh cao từ giữa thế ký trước. Qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm tích lũy được lợi ích tương đối lớn. Bọn họ chính là mạng lưới quan trọng nhất tại khu vực này của Khoa học kỹ thuật Úy Lam.

Ông đã tham khảo qua về phản ứng dây chuyền do Lục tiên sinh gây ra sau khi ứng đối với Tống công tử. Xác định được có một nhánh lực lượng‌ đang theo dõi Trung Hải, thế là định ra chiến lược dẫn điểm này sang điểm khác.

Cần phải tạo thành đủ tổn thương cho ba nhà, còn phải duy trì lấy tốc độ!

"Chờ tín hiệu của Lục tiên sinh." Tiết Hoa Thanh‌ tiếp tục nói.

Tiếng nói vừa dứt, bốn thành ‌viên bên trong đội ngũ đều lập tức thả chậm hô hấp.

⚝ ✽ ⚝

"Một ngày trước, tới tập đoàn Tống gia."

"Đêm nay lại mời ba vọng tộc đến Hồng Lâu, vị Lục tiên sinh này chính là một người không chịu được thiệt thòi."

Yến Kinh cổ lão, bộ môn bí mật.

Q khẽ cười nói.

"Để đám đồng nghiệp tại Trung Hải giữ vững tinh thần. Nhìn một chút xem Lục tiên sinh đêm nay sẽ đưa đại lễ gì cho chúng ta." Q nhìn về phía thư ký, trầm giọng nói.

"Vâng!" Thư ký trang nghiêm đáp lại.

Thư ký với khí chất già dặn nhìn về phía trưởng phòng, hơi chần chờ một lúc, lại một lần nữa nói ra: "Vị Lý tiểu thư kia đã từ chối lời mời của chúng ta, có cần…"

"Không cần."

"Đã đủ rồi. Lý Ngọc Trân không hổ là hổ nữ Lý gia, dưới điều kiện như này mà vẫn lựa chọn con đường kia. Nhưng mà, chúng ta muốn bày tỏ thái độ với Lục tiên sinh biểu thì cũng đã truyền đạt được rồi." Q ngồi chồm hổm ở trước ghế, ngáp một cái, sau đó đáp lại.

Thư ký trẻ tuổi không nói gì thêm nữa, khom người, sau đó bước nhanh đi ra khỏi văn phòng.

------

Dịch: MBMH Translate