Chương 661 Lục Tiên Sinh Quấy Hỗn Loạn
Cha."
"Ngồi đi."
Trung Hải, tại một khu nhà ở với diện tích rộng lớn.
Gia chủ Vinh gia Vinh Tích Triều đẩy cửa một gian phòng yên tĩnh ra. Căn phòng vô cùng phía vắng vẻ, trên sàn nhà là hoa văn đen trắng của Thái Cực, khói hương nhàn nhạt tung bay. Lão gia tử nhắm mắt ngồi thiền khoanh chân ở trên con cá màu đen, Vinh Tích Triều cởi giày, đi chân trần vào trong phòng, cung kính kêu một tiếng.
Lão gia tử cũng không mở mắt ra, trầm giọng nói.
"Vị Lục tiên sinh kia đã giày vò Tống Tử Văn một hồi vào mấy ngày trước.”
"Tối nay, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại tụ tập ba nhà Cao, Ngô, Kiều tụ tại Hồng Lâu. Sợ là sắp xảy ra chuyện." Vinh Tích Triều ngồi trước một con cá màu trắng, trầm giọng báo cáo.
"Lòng con có chút loạn."
"Nhắm mắt lại, đừng nói nữa."
"Đuổi theo tiết tấu của cha."
Vinh lão gia tử không có trả lời, mà là nói ngược lại. Giọng nói già nua của ông vang vọng khắp căn phòng thiền định thần bí này, lại lộ ra mấy phần xa xăm và tịch mịch.
Vinh Tích Triều hít sâu, khép hai mắt lại. Không lâu sau, tất cả tạp niệm và nỗi lòng đều chậm rãi bị ném ra sau đầu.
"Cha, con sai rồi."
"Hiện tại là thời kỳ đặc thù, con cũng không thể lại ngồi yên được nữa." Vinh Tích Triều trầm giọng nói ra.
"Chuyện của giữa thế kỷ trước là vì trăm năm không có biến đổi. Mà lần này sẽ là biến số chân chính ngàn năm mới có một lần."
"Chúng ta đã không thể sống chết mặc bay nữa rồi." Vị gia chủ Vinh gia lại tiếp tục nói.
Ông vừa dứt lời, lão gia tử tóc trắng bạc phơ, mấp máy đôi mắt rồi mở mắt ra, ánh mắt cơ trí nhìn về phía đứa con trai trưởng của mình.
"Tôi nói này lão Tiết, tôi phát hiện anh bây giờ có việc gì đều thích kéo tôi đi cùng."
"Nói đi."
"Anh có phải là có hứng thú với tôi hay không?"
Khu buôn bán náo nhiệt.
Đinh Thanh mặc âu phục, cởi hai nút trên cùng của áo sơmi. Anh dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt bất cần đời quét qua các mỹ nữ đi tới đi lui trên phố đi bộ. Tay phải rủ xuống vuốt xe bật lửa kim loại, ngón cái không ngừng ấn vào mái hiên. Anh lộ ra ý cười, tùy ý nói ra.
"Đều là làm việc vì Lục tiên sinh."
"Lần này cũng coi như là một đợt kiểm tra."
Tầng ba của hầm ga ra, tại đội ngũ não bộ.
Tiết Hoa Thanh nghe thấy giọng nói của Đinh Thanh trong tai nghe, chỗ sâu trong ánh mắt hiện lên một tia ý cười ôn hòa. Anh nhìn về phía bóng lưng của Lục tiên sinh trong màn hình, ánh mắt chợt ngưng tụ lại, quay đầu nhìn về phía giáo sư Hoàng Thạch Mặc.
Đối phương nhanh chóng viết xuống một chuỗi tin tức rồi đưa tới trước mặt anh.
Tiết Hoa Thanh nhìn lướt qua, hơi chút suy nghĩ, sau đó trầm giọng nói:
"Đinh Tông Trưởng, anh điều khiển xe đi dọc theo mấy tuyến đường này một lần."
"Được."
"Tôi đã biết." Đinh Thanh thu liễm nụ cười, đáp lại.
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà chọc trời đang lấp lóe ánh đèn, huýt sáo một cái, sau đó mở cửa xe ra ngồi vào vị trí lái. Anh đang định khởi động xe thì trong tai nghe lại vang lên giọng nói của Tiết Hoa Thanh.
"Đinh Tông Trưởng."
"Lão Tiết?"
"Chú ý an toàn."
"Ha ha ha, không chết được!"
Đinh Thanh đạp chân ga, tiếng động cơ gầm rú, xe nhanh chóng đi xuyên qua dòng xe cộ, lướt qua tòa nhà chọc trời.
"Chú ý điểm cao nhất! Chú ý xe theo dõi bốn phía."
"Không cần xua đuổi những con rệp này."
Giữa thành thị phồn hoa, trong dòng xe cộ dày đặc, thành viên của tổ đội đặc chiến và đội ngũ tinh nhuệ của Tào Môn bắt đầu quan sát kỹ bốn phía.
⚝ ✽ ⚝
"Là Đinh Thanh?"
"Anh ta đây là đang làm cái gì?'
Bên trong màn đêm.
Trong bộ môn bí mật tại Trung Hải, tại phòng chỉ huy, trước màn hình giám sát chiếm nguyên một vách tường, mạng lưới giao thông thành phố Trung Hải hiện lên chiếc xe con được ghi chú bằng điểm sáng màu đỏ.
Cảnh sát thám tử lâu năm Mã An Bang được điều từ phòng bên cạnh đến phòng chỉ huy này. Ông nhìn về phía chiếc xe trong màn hình giám sát và dáng vẻ Đinh Thanh đứng trước xe vừa rồi.
"Anh ta đây là muốn làm cái gì?"
Yến Kinh, Q nhìn chằm chằm vào màn hình.
Anh bấm tay, phác hoạ ra tuyến đường mà Đinh Thanh đang điều khiển, ánh mắt hơi lấp lóe, sau đó nhấc điện thoại lên: "Đuổi hết thám tử đi theo Đinh Thanh ra ngoài cho tôi."
"Vâng!"
Thành phố Trung Hải, người đàn ông trung niên uy nghiêm trong phòng chỉ huy nhìn chằm chằm vào màn hình, trầm giọng đáp lại.
Nói xong liền đè tai nghe xuống, phát ra mệnh lệnh.
Bên trong bóng đêm lạnh lùng, giữa thành thị phồn hoa, trong vòng mười giây sau khi mệnh lệnh được phát ra dường như là có một tầng vòng xoáy đang nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng từ chiếc xe của Đinh Thanh!
Không khí dường như đọng lại.
"Báo cáo! Điểm A đã bị chặn!"
"Báo cáo! Điểm B đã bị chặn!"
"Báo cáo!"
"Báo cáo!..."
Bên trong chiếc xe màu đen, bên trong bộ đàm không ngừng vang lên tiếng báo cáo gấp rút khẩn trương.
------
Dịch: MBMH Translate