← Quay lại trang sách

Chương 662 Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì?

Đinh Thanh nhếch môi, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn. Anh nhìn về phía kính chiếu hậu; bốn, năm vụ tai nạn xe cộ liên tiếp xuất hiện trong một khoảng cách không dài, mùi khói lửa chém giết đang phiêu đãng trong không khí… Anh giương mắt nhìn chăm chú về phía dòng xe cộ hỗn loạn đã thay đổi phía trước cửa chắn gió.

Oanh ——

Chân ga khởi động, Đinh Thanh tiếp tục lái xe dựa theo lộ trình, bên trong bộ đàm vẫn không ngừng có âm thanh báo cáo vang lên. Không lâu sau…Đinh Thanh chỉ cảm thấy, toàn bộ bóng đêm dường như đã trở nên yên lặng hơn một chút.

Vào lúc này, đám thám tử đi theo anh đã bị một thế lực nào đó nhổ sạch sẽ, bao gồm cả đội ngũ tinh nhuệ của Tào Môn và tiểu đội đặc chiến, kể cả đám rệp không rõ lai lịch kia.

Đinh Thanh hạ cửa sổ xe xuống. Gió đêm lạnh lẽo tràn vào thùng xe, Đinh Thanh đưa tay trái ra ngoài.

"Oa!" Anh nhếch môi.

Lúc này, anh giống như là phát hiện ra cái gì đó, chỉ nhìn thấy phía trên tòa nhà nào đó ở nơi xa có cánh quạt của máy bay trực thăng đang chuyển động, sau đó nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm, lái tới chỗ của anh.

"Ai vậy?"

"Gấp gáp muốn đi theo tôi như thế? Tôi đây vừa biến mất khỏi giám sát, lại trực tiếp điều động cả máy bay trực thăng?" Đinh Thanh nói nhỏ.

Anh nhìn về phía bầu trời đêm, trên đỉnh một tòa nhà khác, lại có một chiếc máy bay trực thăng cất cánh chặn đường trước máy bay trực thăng kia.

"Đinh Tông Trưởng, đến khách sạn Tân Giang đi."

Bên trong đội ngũ, Tiết Hoa Thanh nhìn chăm chú vào màn hình giám sát, trong đó các tổ đội đặc chiến đều đang không ngừng bị chặn lại, tại vị trí cục bộ có các thế lực khác nhau đang giao thủ.

Anh dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn về phía tin tức được truyền tới từ giáo sư Hoàng Thạch Mặc, gõ xuống tai nghe, trầm giọng nói ra.

"Tiết tiên sinh, hãy nhìn những lộ trình này mà xem, đội ngũ kia đã bí mật điều hành những tài nguyên này."

"Bọn họ hiểu ý của chúng ta." Hoàng Thạch Mặc ấn mở mạng lưới, nghiêm túc ‌ nói ra.

"Ừm."

Tiết Hoa Thanh nghiêm túc nhìn về phía những đoạn tin tức trên các đoạn đường khác nhau. Bên trong giám sát, từng chiếc máy bay trực thăng đang xoay quanh bầu trời Trung Hải, dưới màn đêm đen kịt càng toát ra sự khẩn‌ trương và căng thẳng.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước đây."

Hồng Lâu, trong phòng tiếp khách tại tầng bảy.

Cao Trường Niên cùng Ngô Bách Thanh, Kiều Doãn Thăng nhìn nhau một chút. Ngay sau đó, đám người nhìn về phía Lục tiên sinh đang không nói gì ở bên cạnh, mỉm cười nói.

"Các vị, mời.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Chỉ là, thứ cho tôi không tiễn…"

Đầu ngón tay Lục Bình gõ gõ tay vịn, tính toán thời gian ở trong lòng. Sau khi nghe thấy một câu nói kia, trên mặt liền nở một nụ cười, ôn hòa đáp lại.

Không lâu sau, anh đưa mắt nhìn bóng lưng ba người rời đi.

"Kiều tiên sinh."

"Cao tiên sinh."

"Ngô tiên sinh."

"Tôi tiễn ba vị…"

Trước cửa phòng tiếp khách, gương mặt Ngô Thì Chương lộ vẻ tôn kính cúi người, liên tiếp nói ra. Ông đi ở phía trước, ba gia chủ vọng tộc đi theo ở phía sau.

"Không biết vị Lục tiên sinh này đang giở trò gì."

"Bên ngoài hình như đang xảy ra chuyện gì đó."

Ba người Cao Trường Niên đi vào thang máy. Quản gia bên cạnh liên tục báo cáo lại chuyện gì đó, đội ngũ bảo an đen nghịt thì nhanh chóng xếp hàng rồi đi xuống theo.

"Cố ra vẻ thần bí!" Cao Trường Niên trầm giọng nói.

Dưới ánh đèn thủy tinh sáng chói, đám người đi ở trước thảm đỏ.

Chiếc xe sang trọng chạy tới bên cạnh tòa nhà. Lúc ba người Cao Trường Niên đang muốn xoay người ngồi vào trong xe của mình thì…

[ Đinh linh linh ——]

Tiếng chuông điện thoại chói tai chợt vang lên!

Vẻ mặt của ba lão hồ ly không thay đổi, một tay giữ lấy cửa xe, hai mắt nhìn nhau một chút, rất nhanh liền lần lượt nhận nghe điện thoại.

⚝ ✽ ⚝

"Trong những năm qua, Khoa học kỹ thuật Úy Lam đã ban bố hai mệnh lệnh cho ba nhà Cao, Ngô, Kiều."

Phòng tiếp khách.

Lục Bình đứng lên, đi tới trước ban công. Anh gác hai tay lên trước lan can, nhìn về phía đội xe trong màn đêm ở dưới lầu.

"Thứ nhất, dựa vào kỹ thuật của bọn họ để phát triển ngành công nghiệp với tốc độ nhanh nhất, vươn xúc tu ra sâu hơn, cuốn lấy càng nhiều người bình thường hơn."

"Thứ hai, với tư cách là cây dù bảo vệ và người trung gian, bọn họ đã không ngừng cung cấp dịch vụ, bắc cầu, giật dây và giải quyết tốt hậu quả phía sau cho các thế lực từ bên ngoài đến Trung Hải và các khu vực king tế xung quanh."

"Hai điểm này chính là nhiệm vụ mà ba nhà đã thực hiện trong hơn nửa thế kỷ."

Lục Bình thầm thì tự nói.

"Mẹ kiếp!"

"Mẹ kiếp!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trước khi đám thám tử bị nhổ bỏ.

Trong màn đêm khẩn trương.

Trước cầu vượt.

Giờ cao điểm buổi tối, một chiếc xe bảo mẫu màu đen xuất hiện ở giữa dòng xe cộ hỗn loạn. Trạch nam nghiện net cũng là người duy nhất đạt đến tiêu chuẩn cuồng tín đồ, Hoàng Văn Vượng nghe âm thanh báo cáo gấp rút trong tai. Trên gương mặt càng ngày càng kiên nghị lộ ra vẻ nghiêm túc, dựa sát vào phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn chăm chú về phía dòng xe cộ tấp nập dưới cầu.

------

Dịch: MBMH Translate