← Quay lại trang sách

Chương 663 Đánh Gia Chủ Vọng Tộc!

Anh có thể rõ ràng phát hiện được, trong phút chốc… tại một con đường khác bắt đầu không ngừng xảy ra các vụ tai nạn xe cộ, ánh lửa ngút trời, bầu không khí căng thẳng và khẩn trương bỗng nhiên bùng lên! Lấy chiếc xe của Thanh gia làm tiêu điểm, nhanh chóng lam ra bốn phương tám hướng.

Anh ôm lấy khẩu súng trong tay, bắt đầu thở dốc dồn dập.

Ánh mắt nhìn chăm chú về phía dưới cầu, tại các ngã tư khác nhau… mặc kệ là thám tử cố ý lộ ra hay là bảo an kín đáo ngụy trang thành người qua đường; mặc kệ là người của Tào Môn hay là trại huấn luyện, hay là thám tử của các thế lực khắp Trung Hải… đều đang không ngừng bị nhổ bỏ!

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Hoàng Văn Vượng nặng nề thở hổn hển.

"Tiếp tục giấu kín vị trí, giữ một khoảng cách cùng Đinh Tông Trưởng." Trong tai nghe, mệnh lệnh đến từ phòng chỉ huy lạnh lùng vang lên.

"Đã rõ." Hoàng Văn Vượng đáp lại.

Trong xe lờ mờ, ánh sáng màn hình chiếu sáng thân ảnh của Hoàng Văn Vượng. Trên bản đồ vệ tinh, bản độ lộ trình của Đinh Tông Trưởng đã được đánh dấu từ trước, ngoài ra còn có các chấm đỏ đại biểu cho lực lượng bảo an quay xung quanh bốn phía Đinh Tông Trưởng. Có thể nhìn thấy, điểm sáng màu đỏ đang biến mất với tốc độ cực nhanh…

Mà bây giờ, đội ngũ bảo an còn lại cần căn cứ theo bản đồ, sớm chạy nhanh đến các địa điểm khác để chiếm lấy vị trí cao nhất.

"Không cần phải để ý đến bọn họ, chúng ta đến điểm kế tiếp đi." Hoàng Văn Vượng ngẩng đầu, đón lấy ‌ánh mắt bên trong kính chiếu hậu, trầm giọng ra lệnh.

Chiếc xe bánh mì màu đen bình‌ ổn mà khiêm tốn lái xuyên qua dòng xe cộ tấp nập. Thành phố được ánh đèn neon thắp sáng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ xe…Trong xe, tiếng báo cáo khẩn trương vẫn vang lên như mưa rơi, các điểm chấm đỏ trong màn hình đang nhanh chóng biến mất.

"Báo cáo! Điểm K đã bị chặn lại!" Trong tai nghe, đột nhiên vang lên một giọng nói.

Con mắt Hoàng Văn Vượng trợn to, con ngươi lập tức co rụt lại. Nếu như anh nhớ không lầm thì khu vực này hẳn là thuộc tiểu đội đặc chiến Tu Xà do Ngô Mỹ Ngọc dẫn đầu.

"Rốt cuộc là ai?" Lông tơ trên cánh tay Hoàng Văn Vượng không khỏi dựng thẳng lên.

Đúng lúc này.

Xe chạy nhanh xuống cầu vượt, nhìn như cách xa xe của Đinh Thanh, chạy trên một con đường song song khác ở phạm vi bên ngoài. Chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại trước làn đường, trước đèn tín hiệu giao thông.

So sánh với vị trí trung tâm của Đinh Tông Trưởng thì nơi này lại yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hoàng Văn Vượng khẽ thở ra một hơi.

Đông đông đông ——

Cửa sổ xe đột nhiên bị gõ vang.

Thân thể Hoàng Văn Vượng đột nhiên trở nên căng thẳng.

Ngoài cửa sổ, cửa xe của một chiếc xe con bình thường khác mở ra, người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường đang gõ gõ cửa sổ xe.

"Các người thất bại. Trở về đi." Trong tai nghe vang lên giọng nói lạnh như băng.

Hoàng Văn Vượng nắm chặt cây súng trong tay, sau đó lại buông lỏng. Đôi mắt anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ… Nơi xa, đèn tín hiệu màu xanh sáng lên, anh cũng không có mở cửa sổ ra, xe quay đầu lái về phía một phương hướng khác.

"Báo cáo! Điểm R đã bị chặn lại!" Hoàng Văn Vượng nhấn xuống tai nghe, trầm giọng nói.

Chiếc xe bảo mẫu màu đen quay lại con đường bình thường, trong màn hình, chấm sáng đỏ cuối cùng bên trên bản đồ vệ tinh cũng dần dần mờ đi.

Hoàng Văn Vượng nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, cánh tay đều đang run rẩy…

"Hả?"

Anh đột nhiên nhìn về một phương hướng khác, trong tầm mắt phản chiếu hình ảnh của mấy chiếc máy bay trực thăng.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Hồng Lâu.

Tầng bảy, trước ban công.

Lục Bình chậm rãi thở ra một hơi. Anh thu hồi ánh mắt khỏi đội xe ở dưới lầu, nhìn về phía bầu trời đêm nơi xa, ngay sau đó quay người trở lại bên trong phòng tiếp khách.

Vừa ngồi trở lại trước ghế sô pha, quản gia Lâm Quy Vãn đã bước nhanh đến, khom người nói:

"Lục tiên sinh."

"Bọn họ đã trở lại."

"Ừm." Lục Bình cười lên tiếng: "Cô đi xuống trước đi."

Không lâu sau, trong phòng tiếp khách xa hoa mà trang nghiêm của Hồng Lâu chỉ còn sót lại một mình Lục Bình. Anh gương mắt đảo qua đèn treo sáng chói, trang trí bốn phía, xa hơn chút nữa là những bức tranh… Anh điều chỉnh hô hấp và dáng vẻ của mình, áp lực chân chính chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Cũng may, hình ảnh giám sát bên trong đội ngũ bộ não không có dừng lại ở trên người anh. Hiện tại, Lục Bình có thể cố gắng giảm sức ép cho mình từng chút một.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Chỉ khoảng ba phút sai.

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh ——

Lục Bình nhìn về phía cánh cửa đóng chặt. Anh hít vào một hơi thật sâu, thân thể dựa vào phía sau, đồng thời bưng chén trà lên trong tay, vừa đưa miệng chén đến bên miệng thì cửa bỗng dưng bị đẩy ra.

Trái tim không khỏi đập nhanh.

Nhưng ngay sau đó, trên mặt Lục Bình lập tức phủ lên ý cười, buông cái chén xuống, đón lấy ánh mắt của ba người xông vào:

"Sao thế?"

"Ba vị tiên sinh bỏ quên thứ gì sao?"

------

Dịch: MBMH Translate