← Quay lại trang sách

Chương 664 Tên Điên! Đè Đầu! Mau Nói Là Các Người Đi!

"Chúng tôi nghĩ là hiếm lắm mới có dịp Lục tiên sinh mời chúng tôi uống trà, cứ trở về như vậy có chút thật là đáng tiếc. Không biết Lục tiên sinh còn hoan nghênh chúng tôi hay không?" Gia chủ vọng tộc Kiều gia, Kiều Duẫn Thăng ôn hòa cười nói.

"Hoan nghênh!"

"Đương nhiên là hoan nghênh, mời ba vị tiên sinh nhanh ngồi xuống."

Lục Bình bình tĩnh ngồi,‌ ngay cả chân đều không thèm thả xuống, chỉ giống như cười mà không phải cười nói ra.

"Thì Chương, để quản gia đổi bộ chén trà khác cho ba vị tiên sinh. Không, ông không cần rời đi, đứng cạnh chờ tôi là được." Lục Bình tiếp tục nói.

Không lâu sau, thời gian phảng phất đảo ngược, bầu không khí bên trong phòng tiếp khách một lần nữa như đọng lại.

"Lục tiên sinh."

"Kiều tiên sinh, mời nói?"

Lúc này, Lục Bình ngược lại là không nhanh không chậm uống trà, một hồi lâu sau vẫn không nói lời nào. Ba người Cao Trường Niên, Ngô Bách Thanh và Kiều Duẫn Thăng lại có chút ngồi không yên.

Bên ngoài phòng tiếp khách, trong màn đêm dưới ánh đèn neon, vòng xoáy đang không ngừng tàn phá bừa bãi.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Kiều Duẫn Thăng nâng cao giọng.

"Vừa rồi lúc Thì Chương dẫn ba người đến, gương mặt hình như là đỏ lên?" Lục Bình không có trả lời, mà là hỏi người lại.

Anh vừa dứt lời, gia chủ vọng tộc Cao gia Cao Trường Niên lập tức cau mày.

"Lúc mới vào cửa, chúng tôi và Ngô tiên sinh đã xảy ra một chút hiểu lầm."

"Thì Chương."

"Là như vậy‌ phải không?" Lục Bình nhìn về phía Ngô Thì Chương, ôn hòa nói.

Nói thực thì trong lòng Ngô Thì Chương có hơi kinh ngạc khi Lục tiên sinh đột nhiên chuyển chủ đề lên việc mình bị tát. Bất kể ‌có phải là thủ đoạn đàm phán hay không, được Lục tiên sinh để ý đến, đồng thời còn có ý đồ đòi lại giúp mình, khiến cho trong lòng ông không khỏi dâng lên một tia cảm xúc.

"Đúng vậy." Ngô Thì Chương cung kính đáp lại.

"Cao tiên sinh, con người của tôi không thích cái gì mà lấy ơn báo oán, chỉ nói chuyện ăn miếng trả miếng."

"Để Thì Chương đánh lại đi."

Lục Bình buông chân xuống, quay người nhìn về phía gia chủ vọng tộc Cao gia, Cao Trường Niên, ôn hòa nói.

Một câu nói kia giống như là sấm sét lập tức nổ vang. Cao Trường Niên là gia chủ vọng tộc, Ngô Thì Chương thì có thân phận địa vị gì? Trong ý thức và quan niệm của những người bề trên này, chênh lệch giữa hai người có thể nói là như trời và đất!

Nhục nhã!

Đây là nhục nhã một cách trần trụi!

Sắc mặt của ba người Cao Trường Niên, Ngô Bách Thanh và Kiều Duẫn Thăng lập tức trở nên khó nhìn.

Bầu không khí bên trong phòng tiếp khách lập tức trở nên khẩn trương hơn, yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ánh mắt Lục Bình bình tĩnh, không chút né tránh mà đối diện với ánh mắt của ba người. Chỉ là, qua một lúc lâu sau, trên anh lại lần nữa hiện lên nụ cười xán lạn, tiếp tục nói:

"Có lẽ có thể để cho quản gia của Cao tiên sinh nhận thay một bạt tai này."

Trong giọng nói không hề‌ lưu lại một chỗ trống nào.

Để Ngô Thì Chương đánh Cao Trường Niên đương nhiên là không có khả năng, nhưng đánh quản gia của đối phương thì lại vừa vặn

Cao Trường Niên nghe vậy, sắc mặt khá hơn một chút, nhưng vẫn ‌lộ ra vẻ vô cùng tức giận.

Ông ta đang muốn nói gì đó, ánh mắt lại nhìn thấy ánh mắt của Kiều Duẫn Thăng và Ngô Bách Thanh…

"Lão An!" Cao Trường Niên nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Lục Bình, thu hồi ánh mắt, trầm giọng hô.

Thù mới hận cũ, không gì ngoài như thế.

Trải qua chuyện của Triệu Chính Khiếu cách đây không lâu, cộng với những vấn đề ban đầu của Cao gia, khiến cho Cao gia là nhà yếu thế nhất giữa ba vọng tộc.

"Lão gia."

Một người đàn ông gầy gò nhưng ánh mắt lộ ra vẻ khôn khéo đi vào trong phòng tiếp khách. Đối phương đi đến trước mặt Cao Trường Niên, cung kính kêu.

Quản gia này gọi là Lão An, 54 tuổi, đã đi theo Cao Trường Niên hơn nửa đời người.

"Thì Chương, làm đi." Lục Bình khẽ‌ cười nói.

Ngô Thì Chương hơi gật đầu, ông cất bước đi ra từ phía sau lưng Lục tiên sinh.

Ở chính giữa phòng tiếp khách, trước bốn chiếc ghế sô pha là bốn tồn tại cấp bậc gia chủ vọng tộc. Ánh mắt mọi người đều đang nhìn về phía ông. Cho dù được người bên trong vòng tròn ở Trung Hải tôn xưng một tiếng Ngô gia, nhưng tại giờ phút này, Ngô Thì Chương vẫn có thể cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.

Đây là loài săn mồi trên đỉnh tháp.

"Xin lỗi."

Ngô Thì Chương đi tới trước mặt lão quản gia, đối diện với ánh mắt của đối phương. Lão An là người thông minh, mặc dù không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt trắng đen rõ ràng chỉ vừa nhìn qua tình cảnh bốn phía thì trong lòng đã đoán được đại khái, ít nhất thì tình cảnh của chủ tử mình đang không được tốt.

Nhìn thấy Ngô gia đi về phía mình, ôn hòa nói một tiếng xin lỗi.

Ngay sau đó ——

⚝ ✽ ⚝

Lão An còn đang suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, trước mắt chỉ cảm thấy choáng váng, nửa bên phải gương mặt truyền đến cảm giác nóng rát. Chốc lát sau, Lão An hồi thần lại, ánh mắt trợn to, trong đáy lòng hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi! Ông là quản gia của Cao Trường Niên, bị tát một bạt tai ngay trước mặt lão gia trong trường hợp này, tương đương với việc đánh vào mặt Cao Trường Niên một bạt tay!

------

Dịch: MBMH Translate