Chương 665 Cái Giá Phải Trả
Ông đi xuống trước đi!" Cao Trường Niên đen mặt, trầm giọng nói.
"Vâng!" Lão An cung kính đáp.
Ông khom người với ba vị tiên sinh còn lại trong phòng, thân thể lùi về phía sau mấy bước, sau đó quay người rời đi. Nếu như ông còn ở lại phòng tiếp khách, đó chính là đang không ngừng khiến cho Cao Trường Niên khó xử.
"Thì Chương, ông cũng đi xuống đi.”
Lục Bình bưng chén trà lên, dùng nắp gẩy gẩy nước trà. Anh tính toán bầu không khí, nhấp một ngụm trà sau đó ôn hòa nói.
"Vâng!" Ngô Thì Chương đáp lại.
Ông cũng giống như Lão An, khom người với ba gia chủ của ba vọng tộc bên trong phòng tiếp khách, sau đó lui lại mấy bước, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng tiếp khách. Ông nhìn chăm chú về phía cánh cửa lớn đang dần dần khép lại, trông thấy bên trong phòng tiếp khách hiện ra chữ thập, bốn vị tiên sinh ngồi đối diện nhau. Ông thở dài một hơi, lưng đều đã bị mồ hôi thấm ướt.
⚝ ✽ ⚝
"Sau đó thì sao?"
"Mình nên làm thế nào đây?"
"Hô!"
"Bình tĩnh một chút! Lại bình tĩnh một chút! Xem đi! Xem đi! Tất cả bọn họ đều đã bị mình dọa cho mất mật."
Sau khi cánh cửa đóng lại một lần nữa, phòng tiếp khách chỉ còn lại bốn người, trong không khí trở nên cuồn cuộn sóng ngầm, ẩn chứa nguy hiểm.
Lục Bình không nói gì. Anh duy trì tư thái, phía sau cặp kính gọng vàng treo một nụ cười nhàn nhạt.
Yên tĩnh!
Vẫn là yên tĩnh!
Qua một hồi lâu về sau, ba gia chủ vọng tộc nhìn nhau một cái. Kiều gia Kiều Duẫn Thăng đẩy đẩy khung kính, nhìn về phía Lục Bình, gương mặt hơi nâng lên. kêu:
"Lục tiên sinh."
"Ừm?" Lục Bình giật mình trong lòng, đối diện với ánh mắt của đối phương, cười đáp.
"Ngài làm chuyện tiên lễ hậu binh như vậy, chúng tôi sẽ cho ngài phần lễ này. Tiếp sau đây phải xem ngài có muốn cho chúng tôi mặt mũi hay không."
"Lục tiên sinh."
"Mục đích của các người rốt cuộc là gì?" Kiều Doãn Thăng lần thứ hai hỏi, chỉ là giọng điệu có chút thay đổi so với lần đầu.
Mục đích?
Tôi thực ra cũng không biết mục đích của mình là gì?!! Tôi chỉ muốn sống sót, sống càng tốt hơn!!
Thực ra… Thực ra tôi cũng không muốn tham gia vào chuyện của mấy người!
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Bình luôn cảm thấy trong ánh mắt của Kiều Duẫn Thăng giống như đã là bổ não ra chút nội dung. Sau khi đối phương hỏi ra một câu kia, ánh mắt của Cao Trường Niên và Ngô Bách Thanh cũng đều thay đổi.
Thậm chí, tại chỗ Lục Bình nhìn không thấy, bên ngoài Hồng Lâu, dưới tầng ba của hầm ga ra cũng có thể nhìn rõ.
Khi lời nói của Kiều Duẫn Thăng vang lên bên tai mọi người thông qua tai nghe bluetooth, trước bàn dài, ánh mắt Tiết Hoa Thanh hơi lấp lóe… Lòng bàn tay đặt trên bàn, đầu ngón tay vô thức dùng sức, nín thở cẩn thận lắng nghe. Anh có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đang đập nặng nề.
Anh nhớ lại cảm giác chấn động và sợ hãi thời điểm lần đầu tiên bước vào kho rương kia và lật đọc một phần tình báo trong đó.
Rốt cuộc là dạng thế lực gì mới có thể điều tra được những tình báo và tin tức kỹ càng như vậy?!
Trước bàn dài, ánh mắt của người pha chế Lão Mã ngưng tụ lại…
Mặc dù giáo sư Hoàng Thạch Mặc không hề biểu hiện một chút cảm xúc gì ra ngoài, nhưng thực tế nỗi lòng đang treo trên cao. Lần này, ông căn cứ theo tình báo để đề ra chiến lược, không thiếu ý tứ thăm dò lập trường. Cũng may đã đạt được phản hồi, khiến cho ông thở dài một hơi.
Bên trong đội ngũ bộ não, chỉ có cô gái Lê Đình Đình ngồi trước xe lăn là không có tâm tư phức tạp như vậy.
⚝ ✽ ⚝
"Mục đích?"
"Không phải đã nói lúc ba vị ngồi xuống rồi hay sao?" Lục Bình cười cười, đáp lại.
Nụ cười.
Nụ cười với các biên độ khác nhau, đây là kinh nghiệm mà Lục Bình đã dành thời gian suy nghĩ và rút ra. Trong trường hợp càng khẩn trương và trang nghiêm, một nụ cười có thể để lộ ra sự thong dong và thần bí của mình.
"Không biết ba vị đại biểu cho lá bài Tarot nào?" Lục Bình tiếp tục nói.
"Cái giá phải trả…"
"Lục tiên sinh."
Vào lúc Lục Bình nói ra ba chữ lá bài Tarot, sắc mặt của gia chủ vọng tộc Kiều gia Kiều Duẫn Thăng liền thực sự trầm xuống, ông ta gào to một tiếng, đánh gãy lời nói của đối phương.
"Lục tiên sinh đã có thể điều tra đến trình độ này thì chắc là cũng đã biết được nhiều chuyện. Ngài hẳn là hiểu rõ, bản thân đã đụng vào cấm kỵ." Kiều Duẫn Thăng cảnh cáo.
Vào lúc nói ra nửa câu sau, ông ta càng không ngừng nhấn mạnh nhất là hai chữ cấm kỵ.
Cấm kỵ tựa như chỉ là dùng để thay thế cho một loại lực lượng khủng bố nào đó. Vừa nói như vậy, sắc mặt của Cao Trường Niên và Ngô Bách Thanh càng ngày càng nghiêm túc, xen lẫn với sự bất an.
!
!
Nụ cười giống như là một tấm mặt nạ được treo ở trên mặt.
Thông qua tình báo cơ mật màu đỏ, Lục Bình đương nhiên biết cấm kỵ trong bóng tối kia đại biểu cho lực lượng như nào. Anh không muốn tham gia vào trận chiến thần tiên đánh nhau này. Nhưng mà, anh lại bị động đặt ở vị trí này, anh càng phải báo thù… nhảy múa ở trên mũi đao, lựa chọn tiêu chuẩn kỹ càng!
------
Dịch: MBMH Translate