Chương 691 Pháo Hôi
Tiết Hoa Thanh mặc một chiếc áo khoác, khiêm tốn thông qua cửa sau tiến vào quán bar Ô Nha và Hoàng Quan. Hiện tại là ban ngày, không náo nhiệt và ồn ào giống như ban đêm, quán bar ban ngày có một loại cảm giác tịch mịch nói không nên lời. Dưới ánh đèn ảm đạm, người điều chế Lão Mã vẫn là áo sơ mi trắng, áo vest màu đen, thân thể đứng thẳng ở trước quầy bar. Anh đang nghiêm túc lau chùi một ly rượu đế cao. Anh nhìn về phía Tiết Hoa Thanh đi vào, ôn hòa hỏi.
"Muốn uống chút gì không?"
"Không uống, là mệnh lệnh của Lục tiên sinh."
"Ngài nói đi."
Ngồi trước ghế dựa chân cao, hai người trò chuyện khách sáo đôi câu.
Lão Mã nghiêm túc đứng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của người tới.
"Lục tiên sinh có lẽ muốn đi Hồng Kông một chuyến, điểm danh để anh hộ tống đi cùng."
"Lúc nào?"
"Rất nhanh thôi, anh có thể bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, tôi biết trong thủ hạ của anh có một cao thủ chuyên đổi mặt, có thể để đối phương làm thế thân cho anh."
"Tôi đã biết."
Lão Mã nhớ lại lời nói của Lục tiên sinh đêm qua cùng với tình báo liên quan tới sư phụ. Anh trầm giọng đáp lại.
⚝ ✽ ⚝
"Tôi chuẩn bị đi Hồng Kông một chuyện."
Tòa nhà Xuyên Hòa, tầng năm mươi tám.
Giọng nói Lục Bình mang theo chút ý cười khẽ, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, bình tĩnh nói.
Giọng điệu của anh cũng không quá nghiêm túc, thậm chí là đang cố ý thể hiện ra một loại tùy ý. Nhưng mà, sau khi nghe xong câu nói kia, Lý Ngọc Trân đang bận rộn xử lý các loại công việc bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn thẳng vào Lục Bình. Giống như là nhìn ra cái gì đó, lại như là cái gì cũng không nhìn ra, sau đó cô lại tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
"Lúc nào đi?"
"Có lẽ là hôm nay? Có lẽ là ngày mai?"
"Còn trở lại không."
"Ai biết được, hẳn là sẽ trở về. Cô cũng biết mà, loại người như chúng tôi nói không chừng sẽ chết vào lúc nào đó cũng nên." Lục Bình nhún vai, cười đáp.
Nói xong, anh đứng lên, phủi phủi người:
"Đi đây."
Anh tới đây chỉ là thông báo một tiếng. Sau khi anh thật sự rời đi, nếu như Trung Hải xảy ra chuyện mà không kịp trở về, Lý Ngọc Trân sẽ người trung tâm chống đỡ cục diện cho anh.
Chờ cửa văn phòng đóng lại lần nữa, Lý Ngọc Trân lần nữa ngẩng đầu lên…
⚝ ✽ ⚝
"Tải Ngôn."
"Lục tiên sinh."
Trung tâm y tế Thụy Tân, trong văn phòng giản lược nhưng không mất phong cách, Chu Tái Ngôn vô thức đứng lên, cung kính nói.
"Nhĩ Vi gần đây có bận gì không?"
Sau khi rời khỏi văn phòng của Lý Ngọc Trân, bên trong hành lang thật dài, giọng nói mang theo ý cười của Lục Bình vang lên.
Chu Tái Ngôn nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co lại. Mặc dù ông đang càng ngày càng tiến sâu vào trong vòng tròn của Lục tiên sinh, thậm chí không có cơ hội quay đầu, nhưng ông cũng đang âm thầm để cho con gái Chu Nhĩ Vi rời xa mình, rời xa cái vòng này. Ông hiểu rõ đây là một nơi nguy hiểm cỡ nào.
"Nhĩ Vi à, nó gần đây hình như đang bận rộn với một số bài báo học thuật mới."
"Để cô ấy chuẩn bị một chút, cùng tôi đến Hồng Kông một chuyến." Lục Bình ôn hòa nói.
Không có cho cơ hội Chu Tái Ngôn từ chối, sau khi tiếp tục nói vài câu liền cúp điện thoại. Anh sải bước đi vào trong thang máy, xoay người lại, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía thư ký Hạ Đình bên ngoài thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
"Lão Lý, trình độ của nhóm học viên đầu tiên như thế nào rồi?"
"Anh cứ nói thật với tôi.”
Trong văn phòng.
Đinh Thanh rót trà cho Lý Đại Chung, cười hỏi.
"Pháo hôi." Bờ môi Lý Đại Chung khẽ run rẩy, sau đó nói.
Anh dừng lại một chút, sau đó bổ sung: "Thời gian vẫn còn quá ngắn."
"Nhưng mà, mức độ trung thành của bọn họ đã vượt xa trình độ bình thường. Trong đô thị hiện đại hoá này, bọn họ đã có thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của Lục tiên sinh." Anh tiếp tục nói.
Pháo hôi, hoặc có thể nói là tử sĩ. Đây là những điều được xác định ngày từ lúc bắt đầu huấn luyện! Rất tàn khốc, nhưng cũng là sự thật!
"Không nói chuyện này nữa, sư phụ Lý, anh chuẩn bị một chút đi."
"Lục tiên sinh muốn ra ngoài, điểm danh muốn mang theo anh." Đinh Thanh lộ ra vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói.
Lấy Lục Bình làm trung tâm, mọi chuyện bất tri bất giác đều đang được tiến hành chuẩn bị và sắp xếp.
Thời gian không ngừng trôi qua.
Đếm ngược tới thời gian hẹn trước:
Bốngiờ cuối cùng ——
Ba giờ cuối cùng ——
Hai giờ cuối cùng ——
Một giờ cuối cùng ——
⚝ ✽ ⚝
Bộ phận bí mật thành phố Trung Hải, trong phòng chỉ huy cầu thang.
"Lục tiên sinh đang làm cái gì?”
"Sau khi tan việc, vẫn đi đến khu vực bên cạnh tổng bổ Tào Môn, đến bây giờ còn chưa rời đi."
"Ừm." Người đàn ông trung niên Thái Thự Đông uy nghiêm đáp một tiếng.
Anh liếc nhìn thời gian, không nói gì thêm. Phía trên cũng không có xem vị Lục tiên sinh kia lực lượng cứu mạng duy nhất.
Nói một cách chính xác, toàn bộ hệ thống đã chuẩn bị sẵn cho tình huống bị gãy đuôi.
Rất nhanh, còn lại năm phút đồng hồ cuối cùng.
------
Dịch: MBMH Translate