← Quay lại trang sách

Chương 693 Phật Gia!

Hôm sau.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

"Đúng rồi."

"Anh quên mất! Sáng sớm hôm nay, chị Đàm có gọi điện thoại cho anh, nói chuyện đột nhiên xảy ra, để anh đi công tác một chuyến. Nói cái gì mà đây là một cơ hội vô cùng tốt…"

"Anh lúc ấy còn chưa tỉnh ngủ, căn bản không nghe rõ cô ấy nói cái gì."

"Ừm!"

"Anh hiện tại đã đến sân bay."

Chiếc xe bảo mẫu màu trắng bạc khiêm tốn chạy dọc theo con đường bên ngoài sân bay. Lục Bình nhìn thoáng qua, giơ điện thoại lên trước mặt, chụp một tấm ảnh sân bay Trung Hải lấp lánh ánh nước dưới ánh nắng tươi đẹp, sau đó gửi cho bạn gái của mình.

"Thật sao, Cố Đại Thạch không đi cùng với anh, chắc là thuộc hạng mục khác."

"Anh cũng sẽ nhớ em." Lục Bình ôn hòa cười nói.

Sau khi an ủi thêm mấy lời, anh liền cúp điện thoại.

Nụ cười trên gương mặt lập tức biến mất, trong ánh mắt bình tĩnh còn tràn ra ý cười, nhìn về phía Chu Nhĩ Vi bên tay trái, hôm nay cô mặc một bộ âu phục trang trọng, đeo kính gọng vàng.

Lục Bình nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của đối phương thì ôn hòa nói.

"Muốn nói cái gì?"

"Lục tiên sinh, vị Trương tiểu thư kia rốt cuộc là gì đối với ngài?”

"Đương nhiên là ‌bạn gái." Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, đáp lại.

Chu Nhĩ Vi nhớ ra cái gì ‌đó, không còn dám hỏi thăm thêm nữa.

Trong xe.

Hàng ghế sau lần lượt là người điều chế Lão Mã và quyền sư Lý Đại Chung, trên gương mặt hai người bọn họ đều không lộ ra một tia cảm xúc nào. Bọn họ nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của Lục tiên sinh với bạn gái. Mỗi một động tác, mỗi một thần thái của Lục tiên sinh vừa rồi đều giống hệt như là một nhân viên bình thường đang nói lời tạm biệt với bạn gái.

"Đến rồi."

"Chúng ta đi thôi."

Xe lái vào chỗ để xe trong sân bay.

Lục Bình cười tủm tỉm, móc ra một cái kính râm từ trong ngực rồi đeo lên. Cửa xe bị kéo ra, Lục Bình nhảy xuống xe, một tay cắm ở trong túi áo, nhìn về phía người áo đen trước mặt.

"Lục tiên sinh, đây là thân phận của ngài và ba người đi cùng."

Cô gái trẻ tuổi cung kính đưa lên một chiếc túi văn kiện.

Lục Bình không có động tác gì, Chu Nhĩ Vi liền vội vàng tiến lên một bước.

"Đây là thiết bị liên lạc của ngài."

Một chiếc điện thoại bình thường và tai nghe không dây.

Lục Bình liếc qua, vẫn không dám nhận lấy, mà là để Chu Nhĩ Vi nhận.

Lục Bình không dám mạo hiểm, lỡ như phía trên những thiết bị này có khả năng kiểm tra số liệu thân thể, hoặc là công năng nghe trộm quay chụp gì đó thì anh sẽ trực tiếp bại lộ.

Sau khi giải thích mọi sự chuẩn bị, Lục Bình dẫn theo ba người đi về phía thông đạo dành cho khách quý, sau đó ngồi vào một chiếc máy bay dân dụng.

Trong cabin có hơn hai trăm người, có một phần là nhân viên công tác của cơ quan bí mật chính phủ, còn có một phần là du khách bình thường sau khi đã được kiểm tra thân phận kỹ càng.

"Nói lên đây, tôi còn chưa từng đến Hồng Kông đâu."

Tại vị trí cạnh‌ cửa sổ.

Máy bay chuẩn bị cất cánh, Lục Bình thu hồi ánh mắt, cười nói.

"Để tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho Lục tiên sinh."

Chu Nhĩ Vi có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục tiên sinh, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, sau đó đáp lại.

"Vậy tôi sẽ rửa mắt chờ mong."

Lục Bình vươn tay ra, đặt lên mu bàn tay của Chu Nhĩ Vi, cảm nhận được ngôn ngữ phản ứng của thân thể cô gái…

"Chậc!"

"Hồng Kông có Vọng ‌Bắc Lâu, Trung Hải có Hồng Lâu."

"Đáng tiếc, trong kho rương lại không có tình báo về người đứng sau tòa nhà này."

Phố tài chính, trung tâm Hồng Kông.

Khách sạn Bốn Mùa, hay còn được gọi là Vọng Bắc Lâu trong giới.

Lục Bình đứng trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất, anh đứng trước cửa kính trong suốt, nhìn về tòa thành thị phồn hoa, tấc đất tấc vàng này.

Đây chính là nơi ở tạm thời của anh tại Hồng Kông.

Nhìn một hồi, Lục Bình ngồi xuống ghế sô pha phía trước cửa sổ.

Lại qua phút chốc, thân thể dựa vào sau, cánh tay gác lên thành ghế, đôi chân đi giày da gác lên phía trước mặt bàn. Anh cố gắng điều chỉnh hô hấp, cảm thấy từng luồng không khí mà mình hít vào trong khoang phổi đều đang thiêu đốt máu trong người. Cừu non khoác lên mình lớp da sói, thật vất vả mới có thể hòa tan vào bên trong quần thể vốn có, thậm chí thật sự chiêu mộ một nhóm mãnh thú làm đồng bạn. Hiện tại, anh lại lần nữa một mình mạo hiểm đi vào một khu vực khác.

"Hô…"

Lục Bình thở dốc.

Phía sau anh không phải thật sự có tổ chức thần bí, chính anh mới là chỗ dựa lớn nhất của mình.

Có trời mới biết, sau khi sự thật này bại lộ sẽ tạo nên cục diện sóng gió như nào.

"A lô."

Lục Bình thu chân lại, đánh giá căn phòng này một chút. Anh đứng dậy, đi đến phía trước điện thoại, thuận tay cầm nó lên. Nhìn về phía phím số, anh tùy ý nhấn xuống số bảy.

Anh vừa dứt lời, bên phía điện thoại lập tức truyền đến một tiếng Lục tiên sinh cung kính.

"Cho tôi một phần tình báo về Vọng Bắc Lâu."

------

Dịch: MBMH Translate