Chương 695 Khấu Kiến Sư Mẫu!
Yến Kinh, trong văn phòng tại tầng cao nhất của bộ phận bí mật, Q đóng tai nghe lại, không có tiếp tục đưa ra mệnh lệnh.
Anh cũng không biết rõ mục đích của vị Lục tiên sinh này.
"Lão Mã."
“Anh đoán xem chúng ta đang đi chỗ nào?"
Lục Bình hạ cửa sổ xe xuống, gió mát ngoài cửa sổ luồn vào. Anh nhìn về phía lão Mã một cái, cất tiếng nói.
"Du ma!"
"Ha ha ha!"
Không đợi đáp lại, anh tiếp tục nói: "Vượng Giác, Tiêm Sa Chủy, vịnh Đồng La, đây có thể đều là tràng cảnh kinh điển."
Lục Bình giống hệt như là một vị du khách.
Nhưng mà, anh vừa nhắc tới du ma, Lão Mã liền hiểu ra.
Từ sau khi Lục tiên sinh giao tình báo của sư phụ cho anh, anh hầu như đã đọc qua một lượt. Sư phụ có một hồng nhan tri kỷ, hiện tại đang ở tại Cửu Long, Hồng Kông, được thế giới ngầm cung kính tôn xưng một tiếng Phật gia!
Lục tiên sinh vừa tới Hồng Kông, đã nghĩ tới vòng tròn hạ cửu lưu rồng rắn lẫn lộn ở đây!
Quán mạt chược, biển hiệu với ánh đèn neon tỏa ra ánh sáng muôn màu.
Du khách san sát nối tiếp nhau, không ngừng qua lại, ánh đèn cùng ánh đèn tương liên, chiếu sáng trọn con đường.
Lục Bình xuyên qua Phố Miếu, quay đầu nhìn một cái. Anh trong lúc nhất thời có chút giật mình, phảng phất như hiểu rõ thời cuộc hiện tại.
Bên trong thế giới, tập đoàn xuyên quốc gia Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh, còn có người cải tiến nhìn thấy cách đây không lâu… Đây rõ ràng mẹ nó là thời đại tiền Cyberpunk!
Nói cách khác, nếu như Triệu Quốc thất bại, tập đoàn xuyên quốc gia bên trong thế giới sẽ chân chính từ tắt đèn chuyển thành tỏa sáng. Không có chính phủ, gã khổng lồ khoa học kỹ thuật này sẽ khống chế mỗi một phương diện trong cuộc sống…
“Mẹ kiếp!"
“Mẹ kiếp!"
Lục Bình xì ngụm nước bọt, mắng thầm một tiếng.
Thời đại nguy hiểm như vậy thì có liên quan gì tới một công nhân viên chức bình thường như anh chứ? Anh chỉ muốn an ổn làm một thương nhân tình báo… Dự tính có thể sống liền sống, không thể sống liền chết.
Anh nhìn về phía quán trà đối diện một cái, một tay cắm ở trong túi rồi đi tới. Lúc đi đếm cạnh lan can ven đường, tay trái khẽ chống, bắt chước tư thế vượt lan can qua đường của Lâm gia trong phim ảnh.
Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, tiêu sái tự nhiên.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình không quay đầu lại nhìn. Nhưng sau khi đi ra hai bước, anh lấy lại tinh thần, ánh mắt hơi sáng lên, trong lòng nổi lên chút hưng phấn. Chỉ có chính anh mới biết, vừa rồi chỉ là cảm xúc phiền muộn nhất thời nên mới làm ra động tác như vậy.
"Cũng may không có xấu mặt."
"Nếu như không nhảy qua được, trực tiếp ngã xuống trên đường cái.
Hình ảnh kia quá đẹp, anh không dám tưởng tượng. Có lẽ, một giây trước lao vào trước vỉa hè, một giây sau ảnh chụp và video đã xuất hiện ở trong màn hình của bộ phận bí mật chính phủ."
"Lần sau không thể làm nữa."
Lục Bình tỉnh táo lại.
Phía sau anh, Chu Nhĩ Vi hơi dừng lại, sau đó vội vàng tăng tốc, đưa tay ngăn cản cửa xe đang mở ra. Ngay sau đó, người pha chế Lão Mã và sư phụ Lý nhìn nhau một cái, sau đó cũng xuyên qua đường cái.
Tại quán trà lâu năm, ba A Thúc mặc tạp dề bận rộn giữa các bàn trà.
"Khách nhân."
"Chỉ còn một cái bàn nhỏ bên kia." A Thúc ngẩng đầu, cười nói.
Lục Bình đáp một tiếng.
Ánh mắt anh nhìn lướt qua cửa hàng không lớn, khách hàng chen lấy, rất nhiều khách hàng cũ ngồi cùng một chỗ, trước cầu thang hướng lên tầng hai có hai hộ vệ áo đen đang đứng như thần giữ cửa. Thỉnh thoảng sẽ có khách hàng nhìn về phía hộ vệ kia, nhưng đều không cảm thấy ngoài ý muốn, tiếp tục ăn đồ của mình.
"Cho một phần mì xe đẩy."
A Thúc bưng ấm trà lớn và thêm nước.
Lục Bình tùy ý nói.
Chu Nhĩ Vi ngồi ở bên cạnh: "A Thúc, cho cháu một phần cá viên chiên là được."
Lão Mã và Lý Đại Chung thì phân tán ra, ngồi xuống ở chiếc bàn bên cạnh Lục tiên sinh.
Mì được đưa lên.
Lục Bình ăn từng ngụm lớn, động tác hút mì bỗng nhiên dừng lại.
Anh cũng không có quay đầu, đũa vẫn còn gắp mì, bình tĩnh kêu một tiếng: "Lão Mã."
Giọng nói không cao, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào trong gian phòng huyên náo này. Nhưng Lão Mã ngồi ở ngay sau lưng Lục tiên sinh lại khác, anh thời khắc đều chú ý tới Lục tiên sinh, ánh mắt anh ngưng tụ lại, hơi ngồi thẳng lên.
"Đi thôi."
"Đều đã đến đây rồi, sao có thể không đi bái phỏng sư mẫu của anh một chút chứ."
Khóe miệng Lục Bình giương lên, cười nói.
Nói xong, anh tiếp tục ăn mì.
Bên phía bộ phận bí mật của chính phủ cần Lục Bình sắp xếp lại một số thế lực tại Hồng Kông, một lần nữa giúp bọn họ đáp cầu dắt mối.
Thời gian cấp bách. Nhưng mà dù lại khẩn trương thì cũng phải thành lập được mạng lưới địa đầu xà cho mình trước đã.
Trong tình báo, hồng nhan của Trần lão tiền bối là một trong Phật gia, đã từng là người cầm lái Lan Môn trong Ám bát môn, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng nữ trung hào kiệt. Mà Lan Môn, còn được xưng là lâm tặc, là tồn tại nguy hiểm nhất trong Ám bát môn.
"Vâng!" Lão Mã đáp một tiếng.
Anh nuốt xuống phần cá viên chiên cuối cùng, sau đó rút ra một tờ giấy, thong dong lau khóe miệng, sau đó đứng dậy, sải bước hướng về phía bảo tiêu áo đen.
Một bên khác.
Sư phụ Lý đang ăn một bát hoành thánh, dư quang ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Lão Mã.
------
Dịch: MBMH Translate