Chương 696 Sợ Hãi! Thủ Đoạn Của Sư Nương Phật Gia!
Mục tiêu của bọn họ là Phật gia?"
Yến Kinh, tại văn phòng của bộ phận bí mật.
Ánh mắt Q lộ ra vẻ suy ngẫm.
Đồng thời, anh cũng bắt đầu điều động tư liệu liên quan tới Phật gia ra ngoài, ánh mắt nhanh chóng lướt qua.
Vị Phật gia này có thể được xem là một truyền kỳ, hiện tại đã hơn 100 tuổi, có uy vọng cực kỳ cao trong toàn bộ thế giới ngầm tại Hồng Kông. Với lại, theo như bọn họ biết, cho dù ở khu vực kia, Phật gia cũng không đứng về phía nào, không thuộc về hai tập đoàn lớn bên trong thế giới, cũng không nguyện ý tiếp xúc với bọn họ.
"Vị Phật gia này hẳn là có quan hệ với thế lực sau lưng Lục tiên sinh?"
Anh đoán là vậy.
⚝ ✽ ⚝
"Vị tiên sinh này!"
"Vị tiên sinh này!"
"Thật xin lỗi, tầng trên tạm thời không buôn bán!"
Mới vừa lên thức ăn cho khách xong, A Thúc đeo kính mắt đang đứng đấy nghỉ ngơi một hồi, hai tay lau lau trên tạp dề. Lúc này, ông chú ý tới Lão Mã đang đi về phía cầu thang trong cửa hàng liền vội vàng chạy chậm qua, cười nói.
Đúng lúc này, hai hộ vệ áo đen bên cạnh cầu thang cũng bắt đầu chuyển ánh mắt sáng rực nhìn về phía Lão Mã.
"Tôi tới bái phỏng một vị tiền bối." Lão Mã ôn hòa nói.
Anh khẽ đẩy A Thúc sang một bên, đi đến trước cầu thang. Anh chưa từng dừng lại, rõ ràng là đến một cách có chủ ý, bảo tiêu áo đen lập tức đưa tay đặt ở bên hông.
"Làm phiền thông báo một tiếng."
"Ta chỉ vô ý đến Giang Nam, cớ sao Giang Nam lại đi vào tim ta."
Lão Mã ôm quyền chắp tay, giọng nói ôn hòa vang lên bên tai hai vị bảo tiêu.
Hai vị bảo tiêu nhìn nhau một chút, bọn họ không có buông lỏng động tác, một người trong đó lập tức trầm giọng báo cáo lại thông qua tai nghe.
Không lâu sau.
Trên lầu truyền tới bước chân, một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn xuất hiện ở trước mắt mọi người. Ánh mắt sáng như đuốc của đối phương lập tức nhìn thẳng vào Lão Mã. Người đàn ông này vừa xuất hiện, hai vị hộ vệ áo đen vội vàng cung kính tránh ra.
"Phật gia muốn gặp cậu." Người đàn ông thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói ra.
Sau khi hơi dừng lại một chút, ông lại vươn tay ra: "Mời!"
Khi còn nhỏ ông được Phật gia nhặt được, đi theo Phật gia nửa đời người, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Phật gia lộ ra phản ứng như vậy sau khi nghe được một câu kia.
"Cảm ơn!"
"Không biết nên xưng hô tiên sinh như thế nào?"
"Trương Dưỡng Hạo." Giọng điệu cứng nhắc.
Lão Mã không để ý, cất bước đi trên cầu thang bằng gỗ.
Vượt qua chỗ rẽ, còn chưa kịp dò xét khung cảnh tầng hai thì một tiếng xé gió chợt vang lên, một người đàn ông dáng người gầy như khỉ vươn tay thành trảo về phía anh.
Lão Mã đưa tay đẩy một cái, giống như là trong nháy mắt liền hiểu được quỹ đạo của chiêu thức kia, thuận lợi chế trụ cổ tay đối phương sau đó hóa giải lực lượng.
Hai người bắt đầu so chiêu thức bằng tay ngay trong không gian nhỏ này.
Chỉ trong chốc lát, người đàn ông gầy như khỉ ốm rút lui một bước, đứng ở bên cạnh.
Lúc này, Lão Mã cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ tầng hai của quán trà này. Bên cạnh cửa sổ, Phật gia đã gần 100 tuổi giống như là một ngọn núi thịt, tóc bạc trắng, nằm trước ghế dựa đan bằng sợi mây.
Phật gia không có nhìn về phía anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua ngoài cửa sổ.
Phía sau bà có năm cấp dưới mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nghiêm nghị đứng thẳng.
"Trần Sĩ Lâm là gì của cậu?"
Sau một hồi, Phật gia nghiêng đầu. Một giọng nói linh hoạt hoàn toàn khác biệt với tuổi tác và bề ngoài vang lên tại tầng hai quán trà.
Lão Mã bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, không hiểu sao lại cảm nhận được một loại cảm giác áp bách khiếp người.
Nhớ lại tình báo về sư phụ, Lão Mã dừng lại trước mặt Phật gia mấy bước, sau đó cong đầu gối xuống, cung kính quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi đầu ở trước sàn nhà:
"Trần Đông sinh —— "
"Khấu kiến sư mẫu!"
Trong trí nhớ của Lão Mã lúc nhỏ.
Những lúc rảnh rỗi, sư phụ cũng sẽ khoác loác với anh những chuyện phong hoa tuyết nguyệt khi ông còn trẻ. Chỉ là, lúc ấy Lão Mã lại không thể tin tưởng ông lão họm hẹm lôi tha lôi thôi trước mắt lại có thể trải qua những chuyện phong lưu như vậy!
Anh cho rằng sư phụ chỉ là đang khoác lác mà thôi.
Sau khi đọc tình báo của Lục tiên sinh cho, Lão Mã mới thực sự tin tưởng, lúc sư phụ còn trẻ còn có một mặt khác.
Trong trí nhớ của anh, sư phụ đúng là từng nhắc tới một đoạn chuyện xưa cùng với nữ trung hào kiệt Dung Mộc Lan của Lan Môn! Nhưng mà, cũng chỉ có thế mà thôi, đối với lão gia tử mà nói, đây chỉ là một trong vô số hồng nhan của ông, không có gì đặc biệt cả…
Lão Mã đọc xong tình báo mới hiểu được đoạn tình cảm ngắn ngủi trong những năm tháng sóng gió kia. Đối với sư phụ mà nói thì đó chỉ là một đoạn hồi ức. Nhưng đối với Phật gia Dung Mộc Lan mà nói thì lại là tâm niệm và trông ngóng cả một đời, chỉ mong một đời một thế một đôi.
Anh giờ phút này, quỳ hai đầu gối xuống dập đầu gọi một tiếng"sư mẫu", chẳng qua là vì để nhận được hảo cảm của đối phương mà thôi.
Trong quán trà.
Sau khi một câu nói kia vang lên.
Thân thể Phật gia đã hoàn toàn không thể đứng thẳng, đã già nua đến mức sắp không có cách nào đi đường, mí mắt bà khẽ run rẩy, đôi mắt vẩn đục chợt lóe lên ánh sáng. Hai chữ "sư mẫu" này thực sự đã chạm đến trái tim bà.
"Ông ấy…"
------
Dịch: MBMH Translate