Chương 697 Tôi Rất Thất Vọng Về Cậu
Phật gia chống người ngồi dậy, bờ môi tái nhợt run rẩy, lo lắng nói: "Ông ấy thật sự đã nói với cậu như vậy?"
Lão Mã dựng thẳng lưng, nhưng hai đầu gối vẫn quỳ dưới đất. Sau khi hơi tự hỏi một chút, anh liền hiểu được ý tứ trong câu nói này của Phật gia, chính là hai chữ sư mẫu.
"Sư phụ đã từng kể lại cảnh tượng gặp mặt với sư mẫu tại Giang Nam, du ngoạn giang hồ tiêu sái, và… tình yêu say đắm đã khắc sâu vào trong xương cốt."
"Chỉ tiếc là, thời đại rung chuyển, không thể đi cùng, bị ép tách rời…"
Lời nói của Lão Mã nửa thật nửa giả.
Hoặc là kết hợp với chuyện cũ mà sư phụ từng kể cho mình, hoặc là kết hợp với tin tức trong tình báo của Lục tiên sinh, biên soạn sự thâm tình và không nỡ của sư phụ đối với Phật gia.
"Sư phụ nói, điều tiếc nuối nhất của ông ấy đó là không thể chân chính bái đường thành thân cùng sư mẫu. Nhưng cho dù như thế, sư phụ đã từng cường điệu qua, ngài là sư mẫu duy nhất của con." Lão Mã chú ý đến cảm xúc thay đổi của Phật gia, vội vàng tăng thêm chút giọng điệu, nói ra.
Vừa dứt lời, trước ghế nằm, trên gương mặt của Phật gia gần trăm tuổi lại toát ra một tia ngượng ngùng, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Đủ rồi! Có câu nói này là đủ rồi! Đợi đến khi bà thực sự không còn nữa, trên bia mộ cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận khắc lên năm chữ lớn vợ của Trần Sĩ Lâm, mà không còn là mong muốn đơn phương của chính mình nữa!
Đây chính là phiền não đã vây khốn bà nửa đời sau!
"Không đúng!"
Phật gia lau nước mắt, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ lại. Cảm giác áp bách lăng lệ đột nhiên bốc lên, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú về phía người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình: "Nếu như Trần Sĩ Lâm đã nhớ tôi như vậy thì sao lại không tới tìm tôi?!!"
"Tôi đã lưu lại nhiều tín hiệu như vậy?!"
"Vì sao lại để tôi đợi không cả một đời?"
Nghe thấy câu chất vấn này, phản ứng của Lão Mã cũng rất nhanh. Trên mặt anh lộ ra một nụ cười khổ, chủ động đối diện với ánh mắt của Phật gia: "Con được sư phụ nhặt được ở biên giới, lúc ấy, sư phụ đang ẩn thân ở trong một đoàn xiếc, không khác gì một ông lão bình thường."
"Nhưng cho dù là như vậy, sư phụ vẫn phải không ngừng thay đổi thân phận, trốn đông trốn tây, không chỉ có một chỗ thế lực đang đuổi theo ông ấy… Con nghĩ, sư phụ chắc là không muốn liên lụy đến sư mẫu người."
Câu nói này cũng là nửa thật nửa giả.
Người truy đuổi có.
Nhưng sợ hãi liên luỵ Phật gia là giả.
Phía trước ghế dựa, Phật gia nhớ lại điều tra của mình trong những năm này, nhớ lại trận biến động năm đó. Bà với tư cách là người cầm lái Lan Môn, cũng chỉ có thể trốn xa tha hương.
Trong lòng bà đã không còn hoài nghi. Lão Mã nói ra rất nhiều chuyện xưa, nếu không phải thật sự lớn lên bên cạnh Trần Sĩ Lâm thì chắc chắn sẽ không thể biết được.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Phật gia nhìn về phía Lão Mã lập tức trở nên hiền hòa: "Đông Sinh đúng không, nhanh đứng lên, đến trước mặt sư nương nói cho sư nương một chút cuộc sống của con và Sĩ Lâm trong những năm qua."
"Còn… Còn có Sĩ Lâm phía sau thế nào?"
Lão Mã đứng lên.
Anh cung kính tiến lên, ngồi xuống ở bên cạnh Phật gia. Anh vốn là người trưởng thành ở tầng dưới cùng của xã hội, đi theo sư phụ sờ soạng lần mò thấy được nhiều lòng người, học nhiều kỹ xảo. Lão Mã có thể cảm nhận được rõ ràng sau khi Phật gia nhìn về phía mình thì trong ánh mắt kia dần dần lộ ra vẻ vui mừng, là yêu ai yêu cả đường đi, là sự ôn hòa đối với con cháu của mình.
"Đông Sinh."
"Con chờ một chút đã."
Phật gia vỗ vỗ mu bàn tay Lão Mã, ôn hòa nói.
⚝ ✽ ⚝
"Dưỡng Hạo." Giọng điệu của Phật gia lập tức thay đổi, bình tĩnh mà lãnh đạm.
Bà vừa gọi một tiếng như vậy, đám thuộc hạ đi theo Phật gia nửa đời người tại tầng hai này đều lập tức ý thức được cái gì đó. Gương mặt lộ vẻ trang nghiêm, thân thể căng cứng.
"Phật gia." Người đàn ông trung niên dẫn Lão Mã tới cung kính đáp.
"Trước kia, Phật gia tôi không có con trai cũng không có con gái, hiện tại đã 100 tuổi rồi, cũng không sống được mấy năm nữa."
"Sống không mang đến, chết không thể mang theo."
"Bọn họ náo loạn thì cứ náo, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua."
Phật gia chầm chậm nói ra.
"Nhưng bây giờ, Đông Sinh đã trở lại bên cạnh tôi rồi." Bà ôn hòa nhìn về phía Lão Mã, sau đó quay người lại nói:
"Người làm sư nương này cũng không thể không làm gì được, đúng chứ?"
Tại tầng hai quán trà, từng cấp dưới cung kính đứng ở sau lưng Phật gia đều cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Dưỡng Hạo."
"Tôi rất thất vọng về cậu.” Phật gia lại cất tiếng.
Đôi mắt bình tĩnh của bà nhìn chăm chú về phía người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, sau đó chầm chậm nói ra: "Lý Thái Long đã hứa hẹn cho cậu cái gì?"
Giọng nói vang lên, bầu không khí tầng hai quán trà lập tức ngưng đọng lại!
Cạch!
Cạch!
Cạch!
------
Dịch: MBMH Translate