← Quay lại trang sách

Chương 698 Lục Tiên Sinh, Cậu Đúng Là Có Năng Lực!

Đám thuộc hạ sau lưng Phật gia lập tức nhắm ngay họng súng đen ngòm vào Trương Dưỡng Hạo đang cung kính đứng thẳng.

"Phật gia…"

Người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn vô thức muốn giải thích. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Phật gia, ông há to miệng, lời nói đến bên miệng lại bị nuốt trở vào. Ông thở hổn hển, lông tơ dựng thẳng từng cơn. Trong đầu ông điên cuồng suy nghĩ, không rõ mình đã để lộ dấu vết ở chỗ nào. Rõ ràng… Rõ ràng Phật gia sớm đã giao toàn bộ quyền hành dưới tay cho mình!

Chỗ sâu trong ánh mắt của Trương Dưỡng Hạo lập tức hiện lên hận ý đối với Lão Mã, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại. Ông ta không có phản kháng, cung kính cúi đầu xuống:

"Phật gia, tôi sai rồi."

"Tôi nguyện ý —— "

Ông ta chắc chắn Phật gia sẽ không giết chết mình, mình còn chỗ hữu dụng.

Còn chưa nói xong.

Phía trước ghế dựa, Phật gia già nua liếc nhìn đối phương một chút, bàn tay mập mạp khẽ giơ lên.

Giống như là một tiếng tín hiệu, chỉ nghe một tiếng phốc, tiếng súng giảm thanh vang lên. Đạn mạnh mẽ xuyên qua đầu người đàn ông kiểu áo Tôn Trung Sơn… Vào thời khắc cuối cùng, đối phương trợn tròn mắt, phảng phất như không thể tin nổi.

Thân thể lập tức ngã xuống mặt đất.

Lão Mã quan sát hết thảy, đáy lòng hơi líu lưỡi. Vị "sư mẫu" này của mình giống như có chút đáng sợ trong việc bao che khuyết điểm.

"Đông Sinh."

"Con nhanh nói một chút những chuyện mà hai người đã trải qua trong những năm này cho sư nương." Phật gia nắm chặt tay Lão Mã, hiền lành nói.

Mặc dù thân thể của Phật gia mập mạp, nhưng không biết bảo dưỡng thế nào mà làn da rất tốt, hoàn ‌toàn nhìn không ra là đã cái tuổi này rồi. Làn da trắng nõn, mềm mại, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng mạch máu.

Lão Mã nhớ lại ký ức thời thơ ấu, kể lại những chuyện mà mình và sư phụ đã từng trải qua.

Phật gia nghe rất nghiêm túc.

….

Qua một hồi lâu, Lão Mã đã kể xong mọi chuyện.

Phật gia khép kín hai mắt lại, giống như là đang nhớ lại mọi chuyện. Sau đó, bà lại mở hai mắt ra, ánh mắt hiền lành rơi vào trên người Lão Mã, chầm chậm nói ra:

"Đông Sinh."

"Để cho các bạn của con cũng tới đây đi."

Lời nói bất thình lình khiến cho đáy lòng Lão Mã bỗng nhiên giật mình.

Anh có một loại cảm giác sợ hãi khi mọi chuyện đều bị vị sư nương này nhìn ở trong đáy mắt.

"Lục tiên sinh."

Trong quán trà huyên náo.

Tiếng súng giảm thanh vang lên mặc dù chẳng phải rõ ràng, nhưng vẫn có thể bị người chú ý nghe được.

A Thúc đứng trước quầy thu tiền, dáng người mập mạp, cười lên giống như là Phật Di Lặc lúc này không khỏi nghiêm mặt, nhưng ngay sau đó lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục trầm ổn lên thực đơn, tính tiền.

A Thúc đeo kính mắt, mang theo ấm trà lớn, bước nhanh đi xuyên qua trước bàn ăn, nhìn thoáng qua về phía cầu thang, một tay xoa xoa trước tạp dề. Ông ngừng chân chờ trong phút chốc, sau khi thấy không còn động tĩnh gì khác liền nhẹ nhàng thở ra. Ồn ào náo động ở giữa quán trà giống như lần nữa mỏng manh tiến vào trong lỗ tai, A Thúc cao giọng đáp lại tiếng gọi của khách hàng.

Trong góc.

Một mình trước bàn ăn.

Lục Bình đã ăn xong mì từ sớm. Sau khi nghe thấy tiếng súng vang lên, mí mắt anh không khỏi giật một cái. Anh không thể xác định được, người ngã xuống sau tiếng súng này là Lão Mã hay là người khác.

Đây chính là nguy hiểm. ‌

Đám người bọn họ ai mà không phải là người buộc đầu tại thắt lưng chứ?

Chỉ cần có nắm chắc sẽ thành công thì đều sẽ mạo hiểm, tiếp nhận chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra.

Lý Đại Chung ngồi tại bàn bên cạnh, ánh mắt sáng rực bỗng nhiên nhìn về phía bên ngoài quán trà.

"Ừm." Lục Bình cũng nhìn thoáng qua, dùng khăn tay lau khóe miệng, ôn hòa đáp.

Chạng vạng tối.

Phố Miếu náo nhiệt, muôn nghìn bảng hiệu lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Tại vị trí đối diện đường cái, ba tên lưu manh ẩn nấp trong đám người tại các vị trí khác nhau. Bọn họ hoặc là đang chơi điện thoại, hoặc là đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, nhưng ánh mắt đều là thỉnh thoảng quét về quán trà nơi xa.

Sau khi trong quán trà có tiếng súng vang lên…

"Đã rõ."

Người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường mặc một bộ quần áo không biết đã bao lâu rồi không thay. Anh ta hút thuốc lá rẻ tiền, một tay cắm ở trong túi, chen vào giữa đám người qua đường, lúc đi qua thùng rác ven đường thì còn ném điếu thuốc đang cháy dở trong tay vào bên trong thùng rác một cách chuẩn xác.

Anh ta vừa đến gần, lưu manh trẻ tuổi đã nhận ra được điều không thích hợp, đang định chạy trốn thì chỉ thấy người đàn ông trung niên vươn tay ra, còn chưa có động tác gì… một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay tên lưu manh lập tức bị vặn gãy:

"Đừng nhúc nhích."

"Điện thoại."

Người đàn ông liếc qua động tác nhỏ của tên lưu manh.

Phố Miếu náo nhiệt, hai tên lưu manh còn lại còn chưa có động tác gì đã bị kéo vào trong một chiếc xe tải. Hành động gọn gàng, thậm chí còn không hề thu hút chút sự chú ý nào từ các du khách.

------

Dịch: MBMH Translate