← Quay lại trang sách

Chương 699 Bản Lĩnh Thật Lớn!

Phật gia đã 100 tuổi, không sống được mấy năm nữa.

Ngày bình thường, những đám người này thích theo dõi thì cứ theo dõi. Nhưng bây giờ, Phật gia dường như không định chờ chết giống như kịch bản nữa, vừa động thủ chính là thế sét đánh ‌không kịp trở tay!

Người cầm lái Lan Môn năm đó cho dù đã già thì vẫn có năng lực nuốt sống người ta.

⚝ ✽ ⚝

"Ba vị."

"Phật gia cho mời."

Người đàn ông trung niên gầy gò đi xuống. Ánh mắt lướt qua đám khách hàng náo nhiệt. Ông trực tiếp đi đến trước mặt Lục Bình, hơi khom người một cái, sau đó trầm giọng nói.

"Vậy thì đi thôi."

Lục Bình nở nụ cười rồi đứng lên. Anh vừa có động tác, Chu Nhĩ Vi và sư phụ Lý cũng đồng thời đứng lên, đi theo Lục tiên sinh cùng hướng về phía tầng hai.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Bước ở trên bậc thang, nhịp tim Lục Bình không khỏi đập nhanh, anh cẩn thận điều chỉnh hô hấp.

Mặc dù kỹ thuật biểu diễn trong đoạn thời gian này đã càng ngày càng tốt, thậm chí rất nhiều phương diện đều đã khắc sâu vào trong người. Nhưng bởi vì cái gọi là già mà không chết chính là tặc. Người cầm lái Lan Môn kia đã sống cả một thế kỷ, kiểu người gì mà chưa từng thấy qua, chuyện gì mà chưa từng trải qua.

Biểu diễn trước mặt đối phương, áp lực trong lòng Lục Bình là rất lớn.

Dạng suy nghĩ này vừa hiện lên, bọn họ đã bước qua chỗ ngoặt, xuất hiện ở tầng hai.

Lục Bình lập tức giấu tất cả bất an và khẩn trương sâu trong lòng, điều chỉnh lại các biểu cảm chi tiết, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ nhàn nhạt. Ẩn sâu trong ý cười nhạt kia chính là sự thần bí và thong dong khiến cho người ta không thể nhìn thấu.

Tầng hai cũng không lớn, liếc mắt đã có thể nhìn thấy toàn bộ.

Vết máu trước sàn nhà còn chưa được lau sạch sẽ.

Thi thể lạnh như băng được kéo sang bên cạnh.

Nhưng cũng may…

Lão Mã tựa như là con cháu của Phật gia, đang ngồi ở bên cạnh đối phương. Bà lão già nua suy yếu kia đang nắm chặt lấy tay Lão Mã, mặt mũi hiền lành, thấp giọng hỏi thăm.

Mọi chuyện đang phát triển theo hướng mong muốn.

Nụ cười trên mặt Lục Bình càng sâu hơn một chút. Anh sải bước đi đến trước mặt bị Phật gia giống như là một ngọn núi thịt kia.

"Gặp qua Phật gia…" Anh chắp tay ân cần thăm hỏi.

Tiếng nói vang lên, nhưng không nhận được chút đáp lại nào.

"Lục tiên sinh."

Từ khi Lục Bình lên tới tầng hai, mí mắt Phật gia đều không thèm nhìn sang, toàn bộ lực chú ý đều rơi vào trên người Lão Mã.

Lúc này, Lục Bình đứng vững ở trước mặt Phật gia, cảm giác như bị phớt lờ và thờ ơ. Nụ cười trên mặt Lục Bình không thay đổi, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn lướt qua Lão Mã đang bị Phật gia nắm chặt tay.

Đối phương vội vàng đứng lên, cung kính trầm giọng kêu.

"Ừm."

"Xem ra, Đông Sinh đã thành công nhận lại sư nương."

"Đúng là nên chúng mừng một chút."

Lục Bình ôn hòa nói.

"Lục tiên sinh, ngồi xuống đi.”

Nhìn thấy hậu bối của mình lại có thái độ như vậy với Lục tiên sinh, giống như là đọc hiểu được cái gì đó, Phật gia chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt vẩn đục đối diện với ánh mắt của người tới, nâng giọng đáp lại.

Lục Bình khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống đối diện với Phật gia và Lão Mã.

Chu Nhĩ Vi và sư phụ Lý thì cung kính đứng ở phía sau Lục tiên sinh.

"Người đâu."

"Pha trà cho Lục tiên sinh."

Phật gia tiếp tục nói.

Sau lưng, cấp dưới mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn lập tức bước nhanh về phía trước, thêm nước trà. Sau khi làm xong hết thảy, tầng hai quán trà lại lần nữa khôi phục một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi. Vị Phật gia sống gần trăm tuổi kia vẫn không quá để ý tới Lục Bình. Bà ôn hòa nhìn về phía Lão Mã, chuyên chú hỏi thăm về khoảng thời gian Lão Mã khi còn nhỏ cùng với Trần Sĩ Lâm.

Thỉnh thoảng, thông qua những lời kể lại nhìn thấy những chi tiết sinh động của người trong lòng mình, trên gương mặt già nua lập tức lộ ra chút ý cười.

Nói lên đây, bà và Trần Sĩ Lâm chỉ ở cùng nhau có ba tháng.

Ba tháng ngắn ngủi, so với trăm năm cuộc đời của bà lại càng ngắn ngủi hơn. Nhưng đối với Phật gia mà nói, ba tháng kia chính là những năm tháng rực rỡ nhất đời này của bà, cuộc sống đã phủ lên một tầng ánh sáng chói lọi, cho đến ngày nay bà đã quên đi rất nhiều thứ nhưng lại vẫn còn nhớ rõ từng hình ảnh trong ba tháng chung sống kia.

Lục Bình nhìn chăm chú vào một màn này.

Anh cũng không tỏ ra khó xử khi bị ngó lơ, ngược lại là thản nhiên bưng chén trà lên, tinh tế nhấp một ngụm, thưởng thức nước trà ấm áp đang lan tràn khắp khoang miệng.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Thời gian trôi qua từng‌ phút từng giây.

Đảo mắt đã trôi qua mấy chục phút.

Phật gia thở‌ dài một tiếng.

Bà giương đôi mắt vẩn đục lên, chấn nhiếp và áp bách tích lũy cả một thế kỷ chợt bắn ra, đặt ở trên người Lục Bình. Giọng nói vang dội có lực nổ vang ở bên tai Lục Bình:

"Lục tiên sinh…"

"Bản lĩnh thật lớn!"

Lục Bình giật mình trong lòng, rất nhanh đã ổn định lại tâm trạng.

Anh có một loại cảm giác như đang bị nhốt trong một trò chơi, cảm giác bị dòm sạch sẽ.

Không dám động đậy.

Sợ nếu có quá nhiều động tác thì sẽ bộc lộ ra nội tâm chân thật nhất.

Già mà không chết chính là tặc, tổ tiên đúng là nói không sai chút nào.

------

Dịch: MBMH Translate