Chương 700 Sư Nương… Tranh Cho Con Một Phần Nói Chuyện!
Phố Miếu rộn ràng người đến.
Dưới bảng hiệu của một quán mạt chược, thanh niên đầu đinh đeo bông tai tướng mạo bình thường, một trong nhân viên bảo an của cơ quan bí mật, đang ngồi chồm hổm ở trước bậc thang, hút thuốc với dáng vẻ bất cần đời.
Anh cách quán trà của Lục tiên sinh một khoảng, phụ trách cảnh giác mạng lưới bên ngoài.
Trong tầm mắt, đèn tín hiệu màu xanh nơi xa sáng lên, hàng người qua đường đen nghịt xuyên qua.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác kaki trong đó đi thoáng qua trước mặt anh. Ngay sau đó, đối phương không ngờ lui trở về, cúi đầu nhìn về phía thanh niên, giọng nói khàn khàn vang lên:
"Dịch sang bên cạnh một chút."
Sau khi thanh niên dịch sang, người đàn ông trung niên trông có vẻ suy sụp kia lập tức đặt mông ngồi xuống ở bên cạnh.
"Có lửa không?"
Đối phương rút một điếu thuốc ra, trong tay là một chiếc bật lửa cũ kỹ đã hết gas, anh nhìn thanh niên một cái rồi hỏi.
"Cảm ơn." Giọng điệu vẫn cứng nhắc như cũ.
Hít một hơi thật sâu, đốm lửa dần dần cháy sáng ở trước mặt, làn khói xông thẳng vào khoang phổi, tiếng thở dài vang lên bên tai thanh niên thuộc cơ quan chính phủ lại tạo một cảm giác như trút được gánh nặng!
Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn của người đàn ông trung niên vang lên bên tai:
"Mục đích là gì?"
Thanh niên giật mình trong lòng.
Thân thể của anh vốn đã căng cứng, hiện tại như sắp nổ tung. Trong tầm mắt, người đàn ông trung niên cũng không có chú ý tới anh, chủ hít một hơi thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía cảnh tượng chói lọi trước mặt.
"Nhìn cách bố trí của các người, cùng với tố chất chiến lược… không giống như là thế lực hạ lưu bình thường, đến từ chính ohur sao?"
"Nghe A Thúc của quán trà nói, Phật gia đã nghe ra được khẩu âm của vị tiên sinh kia."
"Cho nên…"
Người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài liên tiếp nói ra.
Anh hơi dừng lại một chút, sau đó di dời tầm mắt, nhìn về phía thanh niên: "Mục đích của các người là gì?"
⚝ ✽ ⚝
Hồng Kông, tại tổ điều hành vờn quanh Lục tiên sinh.
Trong gian phòng không lớn.
Các nhân viên công tác nhìn về phía màn hình, đón lấy ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông trung niên kia. Những lời nói liên tiếp của đối phương vẫn còn đang quanh quẩn ở bên tai của bọn họ.
"Báo cáo!" Có người nghiêm nghị nói.
Ngay sau đó, hình ảnh mới được chuyển tiếp lên trên màn hình. Góc nhìn là quán trà tại Phố Miếu, chỉ nhìn thấy, toàn bộ lực lượng bảo an mà bọn họ sắp xếp xung quanh Lục tiên sinh đều đã bị để mắt tới.
"Phật… Phật gia đúng là lợi hại."
"Giữ vững lực lượng để có thể đột phá bất cứ lúc nào."
"Lục tiên sinh đã lên lầu, người của chúng ta không có cách nào theo sau."
"Chờ đợi phân phó."
⚝ ✽ ⚝
Quán trà, tầng hai.
Sau khi Phật gia nói xong một câu kia, bầu không khí bốn phía phảng phất như ngưng đọng lại.
Bản lĩnh thật lớn.
Trong câu nói này ám chỉ chuyện Lục tiên sinh có thể thu đệ tử Trần Đông Sinh của Trần Sĩ Lâm, cũng chính là lão Mã vào dưới tay; cũng ám chỉ mục đích của đối phương chính là muốn đào tất cả bí mật của nửa thế kỷ trước lên.
"Phật gia, quá khen." Nụ cười trên gương mặt Lục Bình không thay đổi, cũng không có ý nhẫn nhịn.
Thực ra thì trái tim của anh đang treo trước cổ họng.
Nói thực, anh không nắm giữ nhiều tình báo liên quan tới Phật gia. Trong tin tức của Trần Sĩ Lâm, Phật gia là bên phụ thuộc, nhấn mạnh sự thâm tình của đối phương, cùng có một câu cuối cùng: "Chạy trốn đến Hồng Kông, trở thành chúa tể một phương, nhưng vẫn mong nhớ Trần Sĩ Lâm có thể tìm mình, là một người phụ nữ truyền kỳ lại si tình".
Ánh mắt bình tĩnh của Phật gia nhìn chăm chú vào Lục tiên sinh.
Sắc trời sắp thay đổi, những người có khứu giác nhạy bén nhất lập tức có thể phát hiện được biến cố, đó chính là đám kiến ở khắp mọi nơi, là gián và rệp trong rãnh nước bẩn.
Đoạn thời gian gần đây có một tầng mây đen đang bao phủ ở phía trên bầu trời Hồng Kông, sao Phật gia lại có thể không thấy cho được?
Tại thời khắc mấu chốt này, một giọng nói đến từ quê hương lại xuất hiện ở trước mặt… trùng hợp như vậy?
Phật gia sống trăm tuổi, từ trước đến nay luôn không tin cái này.
"Nói một chút đi."
"Các người giúp tôi tìm được Đông Sinh, nếu như là chuyện không quá mức thì tôi sẽ giúp các người."
Phật gia thu hồi ánh mắt, có chút mỏi mệt dựa về phía sau, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Lão Mã như cũ. Cho dù biết được Lão Mã tìm mình là có mục đích, nhưng Phật gia không quan tâm.
Bà rõ ràng đã xem Lão Mã trở thành hậu bối duy nhất của mình, xem như là người tiếp nối tinh thần của người chồng quá cố!
"Phật gia." Lục Bình cười gọi một tiếng.
Trong đáy lòng anh đang nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ. Rất nhiều văn án đều đã được anh viết xong từ sớm, chỉ là phải căn cứ theo tình huống cụ thể để tiến hành sửa chữa.
"Chương cuối của trận biến đổi năm đó đã đi qua nửa thế kỷ, cuối cùng cũng sắp tiếp tục."
"Liên quan gì đến tôi?" Phật gia mấp máy đôi mắt, bình tĩnh nói.
------
Dịch: MBMH Translate