Chương 701 Chúng Ta Hiện Tại Muốn Đi Đâu?
Sau khi hơi dừng lại một chút, bà lại lên tiếng: "Tôi chỉ là một người chờ chết mà thôi."
"Vòng xoáy có thể quét sạch toàn bộ thiên địa sắp bắt đầu tàn phá bừa bãi."
"Lũ sâu kiến bình thường núp ở trong bùn đất, sợ hãi bất an nhìn lên cảnh tượng tựa như là tận thế kia. Đám anh hùng hào kiệt và truyền kỳ đã tự đốt cháy ngọn lửa của chính mình, dấn thân vào bên trong vòng xoáy, dù cho bị vòng xoáy nghiền nát trong nháy mắt."
"Nhưng anh hùng nhìn thấy vòng xoáy như là tận thế này, sao có thể khắc chế bản thân không dấn thân vào chốn nhiệt huyết này được?"
Trong mắt Lục Bình hiện lên ánh sáng nóng bỏng, dần dần nâng cao lời nói.
Giữa những lời nói cực kỳ có tính kích động!
Phật gia nhướng mày, không có đáp lại.
"Phật gia."
"Tại sao lại không lưu lại dấu vết của Trần tiền bối ở trong cái vòng xoáy long trọng này chứ?" Lục Bình từ bỏ văn án ban đầu, nói ra một câu cực kỳ thẳng thắn như vậy.
Mà cũng chính là câu này khiến cho Phật gia lại lần nữa nhìn chăm chú vào Lục Bình.
"Trần tiền bối từng là Cổng Chủ của Ám bát môn trong vòng tròn hạ cửu lưu, là anh hùng hào kiệt cỡ nào? Hơn nữa, trong trận biến đổi cuối cùng kia, vì sao hạ cửu lưu lại sụp đổ nhanh như vậy…"
"Phật gia đã từng nghĩ tới hay chưa?"
Nhìn thấy những sự thay đổi của đối phương.
Lục Bình điên cuồng nhớ lại tình báo, sau đó tiếp tục nói.
Anh nửa thật nửa giả liên tiếp nói ra: "Năm đó Phật gia chính là chủ động tham dự vào vòng xoáy…"
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Được rồi!"
Không lâu sau, Phật gia cất tiếng nói.
Lục Bình hơi dừng lại, sau đó không nói gì nữa. Anh đã nói ra một chút thông tin bí mật từ trong tình báo. Ánh mắt anh nhìn về phía bà lão trăm tuổi trước mặt, anh thực sự không thể nắm bắt nổi.
"Lục tiên sinh, mời trở về.”
"Ta có chút mệt mỏi."
Phật gia bình tĩnh nói.
Lục Bình nhìn chăm chú vào đối phương, trong lúc nhất thời anh cũng không thể phỏng đoán được ý của đối phương. Nhưng Lục Bình phản ứng lại rất nhanh, thong dong đứng lên, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, chắp tay nói: "Phật gia nghỉ ngơi sớm."
Nói xong, Lục Bình liền muốn dẫn người rời đi.
"Đông Sinh."
"Con ở lại đây đi, trò chuyện cùng với sư nương một chút."
Lão Mã còn chưa có động tác, Phật gia đã vỗ nhẹ mu bàn tay anh, mặt mũi hiền lành nói ra.
"Đông Sinh, anh ở lại đây cùng với Phật gia đi." Lục Bình thấy thế, thuận nước đẩy thuyền.
"Ừm."
"Con ở lại cùng sư nương."
Lão Mã đón lấy ánh mắt của Phật gia. Anh từ nhỏ đã không có người thân, sư phụ đối đãi với anh hầu như đều rất nghiêm khắc.
Cho nên, lúc nhìn thấy Phật gia đối đãi với mình hiền lành như là đối với con cháu, trong lòng anh không hiểu sao lại có chút cảm động. Anh thả nhẹ giọng điệu, vội vàng đáp lại.
Đợi Lục Bình dẫn Chu Nhĩ Vi và sự phụ Lý rời đi.
Tầng hai quán trà lại lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Đông Sinh." Phật gia lại gọi một tiếng.
"Sư nương."
"Con nói cho sư nương nghe một chút về vị Lục tiên sinh kia…" Phật gia ôn hòa nói.
"Ừm."
"Lần đầu tiên con nghe nói về Lục tiên sinh là vào mấy tháng trước, biết đối phương là thương nhân tình báo vô cùng có danh tiếng tại Trung Hải trong đoạn thời gian gần đây…"
Lão Mã không có giấu diếm, nói lại những thông tin có thể nói ra ngoài cho đối phương nghe.
Sau một hồi, Lão Mã không nói nữa. Phật gia mấp máy đôi mắt, trong lòng không ngừng suy đoán về vị Lục tiên sinh thần bí này.
"Đông Sinh à."
"Sư nương."
"Vị Lục tiên sinh kia, còn có thế lực phía sau lưng cậu ta đều rất nguy hiểm. Con xác định muốn lẫn vào trong đó?"
"Xác định!"
"Bọn họ không có bức bách con chứ?"
"Không có!"
"Được!"
"Đông Sinh à!"
"Sư nương… sẽ tranh một phần quyền nói chuyện cho con ở trong tổ chức!"
Phật gia trăm tuổi ngồi dậy, áp bách của người đã từng đứng nơi cao lại lần nữa bốc lên!
"Trưởng quan!"
"Lục tiên sinh đã rời đi…"
"Không đúng."
"Vị Mã tiên sinh kia không có đi ra cùng!"
Yến Kinh, trong văn phòng của bộ phận bí mật.
Q nghe thấy báo cáo.
Anh nhìn chăm chú vào những hình ảnh trong màn hình. Đó là hình ảnh Lục tiên sinh đút một tay ở trong túi, cất bước đi ra khỏi quán trà, trên mặt còn mang theo nụ cười như có như không, không thể nhìn ra đối phương đã trải qua chuyện gì ở tầng hai.
Cũng không thể đoán ra, Lão Mã kia còn sống hay là đã chết? Thời gian tiếng súng vừa rồi vang lên là sau khi Lão Mã lên tầng hai không lâu.
"Tiếp tục nhìn chằm chằm." Anh trầm giọng ra lệnh.
Nói xong, anh dựa người vào thành ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Chuyện bên phía Hồng Kông cũng sắp bạo phát rồi, thời gian còn lại của Lục tiên sinh cũng không dài.
Vị Lục tiên sinh này rốt cuộc muốn làm gì?!
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, chúng ta hiện tại muốn đi đâu?"
Đi ra khỏi quán trà, Lục Bình không có lên xe, mà là tùy ý đi tại bên đường.
Chu Nhĩ Vi nhìn về phía bóng lưng của Lục tiên sinh, thấy Lục tiên sinh dừng chân lại trong đám người, cho rằng tiên sinh đang đợi mình. Cô bước nhanh hơn, đứng ở sau lưng Lục tiên sinh, cung kính hỏi.
Suy nghĩ trong đầu đang rất hỗn loạn.
------
Dịch: MBMH Translate