Chương 702 Gió Thu Quét Lá Vàng!
Đang không ngừng lặp đi lặp lại vẻ mặt của Phật gia vừa rồi… Vào lúc này, giọng nói lạnh lùng của Chu Nhĩ Vi chợt vang lên ở bên tai.
Giọng nói này lập tức khiến cho Lục Bình tỉnh táo lại.
Trước mắt là khung cảnh ngựa xe như nước, đám người rộn ràng, tràn đầy sức sống. Lục Bình nhìn đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, cười nói:
"Vọng Bắc Lâu."
Mạch suy nghĩ vẫn còn chưa rõ rệt, phải quay về khách sạn suy nghĩ lại mới được.
Nói xong, Lục Bình cất bước đi thuận dòng người, hướng về phía một chỗ khác.
Phòng tổng thống, Lục Bình nhón chân lên, bước vào trong bồn tắm, ngâm mình trong nước. Lục Bình thật ra một hơi thật dài, ánh mắt trắng đen rõ ràng lấp lóe, dáng vẻ của Phật gia không ngừng hiện ra ở trước mắt. Nói thực thì đây là lần đầu tiên anh gặp phải người sống cả một thế kỷ và có chút vô dục vô cầu như vậy, mặc kệ là từ phương diện này, anh đều có chút cảm giác bất lực.
Ục ục ——
Ục ục ——
Bên môi ghé vào mặt nước, miệng phun ra bong bóng.
Ong ——
Trong phòng tổng thống yên tĩnh, điện thoại của thân phận bình thường trước bàn sách đột nhiên sáng lên. Lục Bình đứng lên, đi chân đất về phía bàn đọc sách, giọt nước lăn xuống từ trên người tạo thành một vùng nước đọng. Anh cầm điện thoại di động lên, lại lần nữa ngâm mình ở trong nước.
[ Anh Bình đến chưa? ]
[Anh Bình, em đã bắt đầu nhớ anh rồi! ]
[ Anh Bình, cảnh sắc bên kia có đẹp hay không? ]
⚝ ✽ ⚝
[ Ồ? ]
[ Tại sao lại không có tin tức, là không nhìn thấy sao? Dấu hỏi. jpg]
Nội dung không dài.
Lục Bình cẩn thận đọc qua, dáng vẻ đơn thuần của cô gái dần dần hiện lên thông qua những dòng chữ này. Trong trường hợp khẩn trương thậm chí là ngạt thở này, cô gái bình thường như vậy lại khiến cho giữa lông mày Lục Bình vô thức lộ ra chút chút ý cười. Đây chính là nguyên nhân mà anh không thoát khỏi mối quan hệ giữa Cố Đại Thạch và Trương Oánh Oánh.
Từ góc độ nào đó mà nói, bọn họ chính là một bên để Lục Bình giải tỏa áp lực căng cứng trong âm thầm.
Chỉ là, Lục Bình rất ích kỷ, lại dẫn nguy hiểm tới trên người bọn họ.
[ Ừm! ]
[ Đến rồi! Em không biết nơi này xa xôi như nào đâu, sau khi máy bay hạ cánh thì phải đi lại trong núi cho đến trưa, giờ mới đến nơi.]
Lục Bình nhanh chóng nhắn tin trả lời.
Trong nhận thức của Trương Oánh Oánh, anh chắc là đang đi công tác tại một vùng núi nào đó, mà không phải là tại Hồng Kông.
Thoát khỏi khung chat.
Lục Bình ấn mở một tin nhắn khác, đầu ngón tay lướt qua từng tấm hình, sau đó gửi chúng cho Trương Oánh Oánh.
Những tấm hình này gần như đều thuộc vùng núi Quý Châu, nơi mà tuyến đường Lục Bình đi qua. Trong đó còn có mấy tấm được chụp dựa theo thói quen của Lục Bình!
Toàn bộ ảnh chụp đều do bộ phận hậu cần chỉnh sửa, lấy giả làm thật.
[ Oa! ]
[ Cảnh sắc thật xinh đẹp! Nhưng mà, thật là vất vả cho anh Bình rồi! Xoa bóp vai. jpg]
[ Hì hì. Chị Đàm hôm nay có nói, anh lần này trở về công ty sẽ thưởng cho anh một khoản lớn! ]
[ Thật sao? ]
[ Thật! ]
[ Vậy đúng là không uổng công anh trèo non lội suối chạy xa như vậy! ]
Lục Bình mang theo ý cười đáp lại.
Hai người nói chuyện một lúc lâu mới tắt điện thoại.
Lục Bình phủ thêm một chiếc áo choàng tắm, đi tới phía trước cửa sổ.
Màn đêm sáng chói mà chói lọi.
⚝ ✽ ⚝
"Báo cáo!"
"Nói đi."
Hồng Kông, trong tổ điều hành chuyên phục vụ Lục tiên sinh.
"Vừa rồi, Phật gia đồng thời cho truy giết ba thủ hạ dưới tay mình!"
"Ba người kia đều là đại lão có danh tiếng nhưng ngay cả một hơi thở đều không thể chống cự được. Chỉ có một người có tính cảnh giác cực cao, sau khi ngửi được mùi nguy hiểm liền lập tức quay đầu chạy trốn, nhưng chắc là cũng chạy không được bao xa."
"Xả ra chuyện gì?"
"Căn cứ theo báo cáo của cấp dưới tiềm ẩn tại Vạn An, nghe nói là Phật gia muốn thu hồi quyền hành!"
"Điên rồi?!"
"Phật gia đã trăm tuổi lại muốn cầm quyền một lần nữa?!!"
Vào buổi tối đầu tiên sau khi Lục tiên sinh bí mật đến Hồng Kông.
Trong vòng tròn giang hồ ở tầng dưới chót bắt đầu nổi lên một trận gió tanh mưa máu trong lặng yên không một tiếng động.
Trước khi Phật gia thực sự ra tay, không có người nào có thể tưởng tượng nổi, vị Phật gia đã sớm chờ chết này còn có thể khống chế Vạn An đến trình độ này.
Ba người được gọi là đại lão kia chỉ là bởi vì Phật gia nguyện ý cho bọn họ quyền hành mà thôi!
⚝ ✽ ⚝
"Đều mẹ nó sắp xuống lỗ rồi còn không cho ông đây được an bình!"
"Mẹ kiếp!"
"Mẹ kiếp!"
Chiếc Mercedes-Benz màu đen hướng về phía thành phố Cửu Long Thành.
Người đàn ông mặc âu phục, là một trong ba vị đại lão, được người bên trong vòng tròn công nhận là người thừa kế của Phật gia, cũng chính là người đã xúi giục Trương Dưỡng Hạo do một tay Phật gia nuôi lớn chống lại bà. Lý Thái Long gấp rút thở hổn hển, ông nhìn về phía cảnh tượng đang không ngừng lùi lại ở bên ngoài cửa sổ, lấy điện thoại ra bấm gọi cho một dãy số nào đó, trong lúc đó miệng còn không ngừng mắng chửi.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ đảo qua trước mặt.
------
Dịch: MBMH Translate