← Quay lại trang sách

Chương 703 Sư Nương Sẽ Giúp Con!

Này!"

"Này!"

"Tớ nói này Oánh Oánh, chúng ta có thể làm như nhặt được nó hay không?"

"Kiềm chế, nhanh kiềm chế!"

Thành phố Trung Hải, trong một căn nhà cũ lâu năm.

Trong căn phòng con gái màu hồng.

Trương Oánh Oánh và bạn thân nằm song song ở trên giường. Cô bạn thân tóc ngắn, khí chất hơi cao lãnh nhìn về phía bạn mình, nhịn không được mà trợn trắng mắt.

Sau khi tan tầm, cô dẫn Trương Oánh Oánh dạo phố, ăn cơm, nhưng cô gái này lại luôn bày ra dáng vẻ rầu rĩ không vui.

Cho đến vừa rồi.

Tên Lục Bình kia trả lời tin nhắn, cô gái này lập tức vui vẻ cong môi. Có trời mới biết, cô dùng hết sức lực dỗ người một đêm cũng không thấy đối phương vui vẻ như vậy!

"Hì hì!"

Gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ bừng, cô ghé vào trước giường, trong tay còn nắm chặt điện thoại, đôi chân nhỏ trắng nõn vểnh lên. Sau khi nghe thấy lời nói của bạn thân, cô quay đầu lại, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, dịu dàng nói: "Phàm Phàm, tớ không phải là đang lo lắng cho anh Bình hay sao, chỉ khi anh ấy nhắn lại thì tớ mới có thể yên tâm được."

"Với lại, anh ấy cũng không phải là cố ý không nhắn!"

"Cậu xem này!"

"Anh ấy gửi ảnh chụp cho tớ, là do không có tín hiệu!"

Trương Oánh Oánh sợ bạn thân cùng nhau lớn lên của mình hiểu lầm anh Bình liền vội vàng giơ điện thoại lên, đẩy cuộc trò chuyện giữa mình và anh Bình lên trước mặt cho đối phương xem.

"Hừ."

"Đã thời đại nào rồi, còn có chỗ không có tín hiệu sao?"

"Để tớ xem một chút."

Bạn thân hừ một tiếng, sau đó nghiêm túc ấn mở ảnh chụp. Người bạn thân này của cô thuộc kiểu ‘ngốc bạch ngọt’, cô thực sự sợ bạn mình bị lừa gạt.

Nhưng cô lại nghe đối phương nói, anh Bình kia đã chuyển 1 triệu tệ tiền tiết kiệm cho nha đầu này cất giữ. Điều này khiến cho lòng cô có chút không yên tâm. Tên lừa gạt gì mà có thể có được khoản tiền như này?

Nếu đã không phải ‌lừa đảo, vậy thì thật sự giống như Oánh Oánh nói, là một người tan việc liền cần cù chăm chỉ kiếm tiền, không muốn dựa vào cha mẹ của cô ấy, muốn cố gắng tự nuôi sống gia đình… Không, là kiểu đàn ông tốt sắp tuyệt chủng!

"Thật đúng là vậy." Bạn thân phóng đại ảnh chụp, trông thấy khung cảnh rừng sâu núi thẳm, lầm bầm một câu. ‌

"Hì hì! Đúng không, đúng không, anh Bình rất tốt.” Trương Oánh Oánh tiến đến trước mặt, vui vẻ đáp lại nói.

Một lát sau, nụ cười trên gương mặt cô cứng lại, vẻ mặt lại bắt đầu trở nên sa sút: "Cũng không biết anh Bình lúc nào mới có thể trở về.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Bạn thân lại không khỏi trợn mắt, ném điện thoại di động sang một bên, dịch người sang bên cạnh, chọn một bộ phim truyền hình đang hot gần đây để xem.

Thấy bạn thân không để ý tới mình, Trương Oánh Oánh ngồi yên một hồi. Không lâu sau, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, gương mặt vốn đã hồng nhuận phơn phớt hiện tại lại đỏ đến mức có thể chảy ra nước. Chỉ thấy cô khẽ di chuyển đến trước mặt bạn thân, cũng không nói chuyện, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm về phía bạn thân.

Bạn thân không khỏi trừng mắt, giả bộ như không nhìn thấy.

Một lúc lâu sau, cô bất lực để điện thoại di động xuống: "Nói đi."

Sau khi câu nói này vang lên, Trương Oánh Oánh lần nữa dịch người, ghé vào tai bạn thân: "Phàm Phàm, cậu nói xem, cảm giác khi làm chuyện kia sẽ như nào?"

Ánh mắt bạn thân lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trương Oánh Oánh tiếp tục nói:

"Anh Bình… Anh Bình vẫn luôn không động vào tớ, nói, nói muốn để đến đêm kết hôn."

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Cậu và anh Bình kia thật sự là một đôi trời sinh! Quả nhiên, nơi có Ngọa Long, tất sẽ có Phượng Sồ! Lão tổ tông không có gạt chúng ta!"

Bạn thân bất lực vò tóc.

⚝ ✽ ⚝

Kéo xa góc nhìn đến một bên khác.

Bên ngoài căn phòng ấm áp phảng phất như là bầu trời đêm vô tận, dưới cùng một ‌ bầu trời, không biết đang xảy ra bao nhiêu chuyện nữa.

Một bên khác.

Hồng Kông.

Chiếc xe bảo mẫu màu đen bình ổn chạy ở trong màn đêm.

Phật gia tựa như là ngủ thiếp đi, hô hấp dần trở nên đều đều. Trong giấc mộng, bà vẫn luôn nắm thật chặt tay Lão Mã… Lão Mã ngồi ở bên cạnh, giữ vững động tác.

Ánh mắt anh ôn hòa, ngẫu nhiên nhìn về phía Phật gia thì trong ánh ‌mắt đều là vẻ lưu luyến.

Anh rõ ràng biết, trên thực tế Phật gia chỉ là đang muốn xác nhận một điểm, chính là anh đúng là đệ tử của sư phụ, lại từng cùng sư phụ trải qua những năm tháng cuối cùng của ông ấy. Ngoài điểm này ra, Phật gia cũng không còn tư tâm gì nữa, giống như là muốn giao hết tất cả mọi thứ cho anh, muốn cho tất cả những gì tốt nhất.

Xe lái vào một tòa nhà cũ. ‌

Xe vừa dừng lại, Phật gia liền tỉnh, bà nhìn về phía Lão Mã, giọng nói ôn hòa vang lên:

"Đông Sinh à."

"Ta mới vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy sư phụ con tới đón ta."

Nghe thấy câu này, cho dù là người như Lão Mã thì trong lúc nhất thời đều suýt nữa đã không thể giữ vững tinh thần. Cũng chính vào lúc này, anh chú ý đến sự linh hoạt trong giọng nói dù đã về già của Phật gia lại đột nhiên biến mất, thêm vào đó là một chút già nua.

"Sẽ không, sư nương phúc thọ vô cương!"

"Đông Sinh còn chưa tận hiếu với sư nương nữa!"

Lão Mã vội vàng đáp lại.

------

Dịch: MBMH Translate