Chương 704 Giật Dây!
Rất nhiều người già chỉ sống dựa vào một hơi, Phật gia đã từng đợi Trần Sĩ Lâm cả một đời, chính là do kìm nén một hơi này. Bà không muốn mình chết rồi mà trên bia mộ vẫn không thể khắc lên năm chữ lớn Vợ của Trần Sĩ Lâm. Hiện tại, Lão Mã xuất hiện, mang đến những năm tháng cuối đời của Trần Sĩ Lâm, mang đến tin tức Trần Sĩ Lâm qua đời, mang đến sự chấp nhận của Trần Sĩ Lâm!
Đến giờ phút này, có lẽ khát vọng sống cuối cùng Phật gia đang dần biến mất.
"Được!"
"Được!"
Phật gia nghe vậy, đôi mắt lại lần nữa phát sáng. Bà dùng sức vỗ vỗ mu bàn tay Lão Mã, nói liên tục.
Cửa xe bảo mẫu bị kéo ra.
Lão Mã và cấp dướicủa Phật gia lập tức khiêng Phật gia giống như là một ngọn núi thịt xuống.
Sau đó, Lão Mã tự mình đẩy người vào trong phòng.
"Đông Sinh."
"Sư nương, Đông Sinh ở đây.”
"Mấy ngày nay, ta sẽ dẫn con đi gặp một số người bạn cũ. Con phải tiêu hóa lực lượng mà sư nương để lại cho con nhanh một chút… Sư nương sẽ giúp con."
"Vâng!"
Hầu hạ sư nương nghỉ ngơi xong, Lão Mã cung kính rời khỏi phòng. Lúc đứng ở trong sân, hốc mắt Lão Mã không khỏi đỏ lên. Sư phụ là một người lăng nhăng, Phật gia cũng chỉ là một trong nhiều nhành hoa từng bị ông ngắt mà thôi.
Thu hồi cảm xúc, Lão Mã đi đến một bên khác. Anh lấy điện thoại ra, cung kính gọi điện thoại cho Lục tiên sinh:
"Lục tiên sinh!"
"Ồ?"
"Xem ra có tin tức tốt?"
Khách sạn Bốn Mùa, Vọng Bắc Lâu.
Lục Bình đang ngồi ở trước bàn sách, cẩn thận đọc tình báo, lập tức đứng lên.
Anh nhìn điện thoại, thong thả đi tới đi lui mấy bước trước bàn.
Rất nhanh, anh đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, không ngừng hít sâu, vẻ mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng hóa thành mỉm cười.
Anh dùng tay gãi gãi cổ, ho khan mấy tiếng.
Lục Bình lúc này mới nhận nghe điện thoại, giọng nói mang theo chút trêu chọc.
"Nói một chút, đã xảy ra chuyện gì?" Lục Bình ngừng thở, tiếp tục nói.
Anh cẩn thận nghe Lão Mã kể lại mọi chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngày sau đó là nồng đậm vui mừng. Sự phát triển này của Lão Mã, hoặc có thể nói, tình yêu của Phật gia đối với Trần Sĩ Lâm đã vượt xa tưởng tượng của anh.
Tiếp nhận lực lượng và tài nguyên của Phật gia lại có thể đơn giản và không cần tốn nhiều sức như vậy!
"Chúc mừng anh." Lục Bình nở nụ cười xán lạn.
⚝ ✽ ⚝
"Cảm ơn!" Lão Mã trầm giọng đáp.
⚝ ✽ ⚝
"Báo cáo!"
"Lão Mã bên cạnh Lục tiên sinh hình như có quan hệ khá thân thiết với Phật gia.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Chuyện cụ thể thì không được biết…"
"Thủ đoạn của Lục tiên sinh thật là lợi hại."
"Lục tiên sinh, trưởng quan của bộ phận bí mật tại Hồng Kông đến."
"Để người tới."
"Chờ chút…"
"Ai cho phép người thứ hai đến đây?"
Sáng sớm, khách sạn Bốn Mùa.
Lục Bình ngồi ở trước ban công rộng rãi, chậm rãi ăn xong bữa sáng. Ánh mắt mang theo chút ý cười nhìn về phía đối diện. Chu Nhĩ Vi hôm nay mặc một bộ trang phục trắng đen kinh điển, thể hiện rõ sự ưu nhã và quý khí.
Đang định nói cái gì đó, Chu Nhĩ Vi chợt nhận được tin tức, cô lập tức đưa điện thoại đưa cho Lục tiên sinh.
Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi, bình tĩnh đáp lời, đồng thời, anh còn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Chu Nhĩ Vi, sau đó để đối phương trích xuất video giám sát. Trong màn hình, là hành lang bên ngoài phòng tổng thống và cảnh tượng trước thang máy.
Nhìn về phía hai người trong thang máy, ánh mắt Lục Bình chợt ngưng tụ lại, sau đó hơi nâng cao giọng.
Mục đích chuyến đi này của anh chính là vì đáp cầu dắt mối cho bộ phận bí ẩn tại Hồng Kông và một số thế lực, khiến cho trận đánh cược không thể nhìn thấy và đang mất khống chế kia lần nữa trở lại trạng thái cân bằng.
Dựa theo sự cân nhắc đối với thế cục thì ít nhất phải dẫn dắt ba thế lực trên các lĩnh vực khác biệt.
Trong đó, người đứng đầu ngân hàng tài chính ngầm tại Hồng Kông chính là người đầu tiên Lục Bình muốn giật dây. Người đứng đầu ngân hàng tài chính ngầm này rất thần bí, bên ngoài đối phương bị bao vây từng tầng từng tầng một… Mà hầu như không ai có thể biết được, Phật gia và vị tiên sinh kia từng có mối quan hệ tương đối đáng tin.
"Đã biết." Trong điện thoại lúc này vang lên tiếng đáp lại.
⚝ ✽ ⚝
"Tuấn Sinh, cậu đợi tôi ở đây."
Người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, mặc một chiếc áo khoác xám, mang theo cặp công văn, đứng thẳng người, nghe thấy lời nói trong tai nghe liền trầm giọng nói.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, ông bước nhanh đi ra phía ngoài.
Toàn bộ tầng này của khách sạn Bốn Mùa đều đã bị bộ phận bí mật thuê lại với các thân phận khác nhau.
Bước trên tấm thảm lông dê, trưởng quan của bộ phận bí mật tại Hồng Kông không ngừng quan sát bốn phía… Ông nhớ lại trận giao phong đang xảy ra tại Hồng Kông, trong lòng lo nghĩ, nhưng cần phải cố gắng kiềm chế. Bọn họ đã chết quá nhiều huynh đệ, bao gồm cả hiện tại, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều không ngừng có người ngã xuống tại những nơi không nhìn thấy kia!
------
Dịch: MBMH Translate