Chương 705 Không Được Tốt Lắm
Ông nhận được thông báo từ quê nhà vào ba mươi phút trước, nói là người này có thể trợ giúp bọn họ.
"Thật xin lỗi."
Tại cuối hành lang, Lý Đại Chung nhìn chăm chú vào vị trưởng quan này, giọng nói khàn khàn vang lên ở bên tai.
"Tôi biết quy tắc." Người đàn ông trung niên đưa cặp công văn ra, sau đó giơ hai tay lên.
Lòng bàn tay rộng lớn không ngừng lướt qua từng chỗ trên người.
Ánh mắt Lý Đại Chung bình tĩnh. Lúc bàn tay xẹt qua một số cơ bắp thì bỗng dưng dùng lực, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang quan sát phản ứng của người đàn ông trung niên.
"Tiên sinh từng luyện qua một chút?"
"Ừm."
"Luyện qua chút thuật chém giết, nhưng trên cơ bản cũng không tinh thông." Trưởng quan trung niên đáp lại.
Lời nói của ông là thật, thân phận của ông chủ yếu giấu ở phía sau màn, có đôi khi sẽ đích thân tiếp xúc với một số nhân vật lớn. Chém giết thậm chí là luyện võ gì đó đều không tiện cho việc che giấu tung tích của ông.
"Được rồi."
"Mời vào."
Ánh mắt Lý Đại Chung đảo qua bàn tay người đàn ông trung niên một lần cuối, sau đó tránh người sang một bên, anh cũng đi theo vào trong phòng.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Lục Bình mang theo ý cười, chờ khi người tới gần mới nhìn lại theo tiếng động.
Trưởng quan trung niên vừa nhìn liền trông thấy người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sô pha trước ban công, ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống gương mặt tươi cười của đối phương. Bước chân ông hơi dừng lại, hơi gật đầu với cái nhìn của đối phương, sau đó tiếp tục cất bước.
"Lục tiên sinh."
Dựa vào quyền hạn nội bộ của ông, đương nhiên là có thể đọc được tình báo liên quan tới Lục tiên sinh tại Trung Hải.
"Không biết vị trưởng quan này xưng hô như thế nào?"
"Tôi là Dương Chấn." Trưởng quan trung niên trầm giọng nói.
Với người có thân phận như bọn họ thì cái tên nói ra chẳng qua chỉ là một danh hiệu mà thôi, còn về tên thật thì có lẽ đang được giấu ở dưới từng tầng từng tầng danh hiệu, không có mấy người có thể biết được.
"Trưởng quan Dương, rất vui khi được gặp ngài, mời ngồi." Lục Bình từ chối cho ý kiến, lập tức đáp lời.
"Trưởng quan Dương muốn uống chút gì không?"
"Trà hay là cà phê?"
"Nước sôi nguội là được."
Ông vừa dứt lời, Chu Nhĩ Vi liền gật đầu sau đó ưu nhã đứng dậy, thướt tha bước về phía phòng khách gần đó.
"Trưởng quan Dương.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Nói cho tôi một chút đi, tình huống hiện tại như thế nào rồi?"
Ánh mắt Lục Bình dời khỏi bóng lưng của Chu Nhĩ Vi, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhìn như tùy ý hỏi.
"Không được tốt lắm."
"Hoặc có thể nói, tình thế đang dần trở nên ác liệt, trong trận giao phong lần này, chúng tôi đã bị chơi một vố nặng nề…"
"Thậm chí…"
Lông mày của người gọi là trưởng quan Dương Chấn này lập tức nhíu chặt, tuổi của ông không lớn, nhưng tóc đã bạc trắng hơn phân nửa.
Giọng điệu ông trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh, trầm giọng nói:
"Kế hoạch của hai phe khổng lồ trong bóng tối kia hình như không chỉ là hiện tại. Thám tử của chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp dò xét."
Khu vực Hồng Kông này vô cùng đặc biệt.
Các thế lực thần bí giấu kín vốn liếng được xem như là bàn đạp để cho Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh chân chính vươn mình vào quê hương. Đổi một cách nói khác, bộ phận bí mật của chính phủ rất bị động và yếu thế trong rất nhiều tình huống.
"Như vậy đi."
"Trưởng quan Dương, tôi sẽ đáp cầu dắt mối cho ngài và đường dây ngân hàng tài chính ngầm Hồng Kông, cụ thể đàm phán thế nào thì còn phải xem chính ngài."
Lục Bình lộ ra vẻ suy nghĩ. Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn của ghế sô pha, anh cũng không tiếp tục vòng vèo nữa, trầm giọng nói ra.
Sau khi câu nói kia vang lên, ánh mắt của trưởng quan Dương lập tức trợn to, trên gương mặt trầm ổn kiên nghị không khỏi lộ ra nét vui mừng. Bọn họ đã phái ra không biết bao nhiêu tay lái buôn và đặc công tới liên hệ với người cầm đầu ngân hàng tài chính ngầm này. Nhưng mỗi một lần, chỉ cần để lộ ra chút thân phận thì đối phương sẽ lập tức đứng dậy rời đi.
Đương nhiên, không chỉ có bọn họ, căn cứ theo điều tra, người phía sau màn của Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh cũng từng phái người tới, nhưng đều không thể hợp tác.
"Đa tạ Lục tiên sinh!" Trưởng quan Dương, trầm giọng nói.
Bên trong khay, thức uống, đá lạnh, và chanh được để riêng ra. Chu Nhĩ Vi dừng chân, nhìn về phía hai người đang nói chuyện trước ban công. Sau khi chú ý tới cái gì đó, cô mới di chuyển bước chân của mình.
"Trưởng quan Dương, mời." Chu Nhĩ Vi ôn hòa nói.
Nói xong, môi đỏ khẽ giương nhẹ, lại tiếp tục nói: "Không biết ngài có muốn thêm đá hay là chanh không nên tôi đều mang tới cho ngài."
"Cảm ơn Chu tiểu thư." Dương Chấn lập tức gọi ra thân phận của Chu Nhĩ Vi.
Lục Bình tiến hành liên hệ cùng Lão Mã.
------
Dịch: MBMH Translate