Chương 706 Mặt Mũi Của Phật Gia
Không lâu sau, xen con màu đen chậm rãi lái ra khỏi hầm gara của khách sạn Bốn Mùa thuộc Bắc Vọng Lâu. Xe lái vào Tân Giới, sau khi tiến vào khu vực tương ứng, xe liền tiến vào trạng thái giám sát.
"Trưởng quan Dương, ngài tạm thời chở ở đây một chút."
"Tôi sẽ liên hệ với ngài sau.”
Tại một hầm gara khác.
Lục Bình mở mắt ra, nhìn phía ngoài cửa sổ. Sau khi thu tầm mắt lại, anh quay đầu nhìn về phía Dương Chấn, ôn hòa nói.
Lúc này, trong một chiếc xe bảo mẫu khác, Lão Mã và nhân viên công tác đồ đen đang cẩn thận đẩy Phật gia xuống xe.
"Lục tiên sinh, ngài cứ đi làm việc."
"Nhĩ Vi."
"Chúng ta đi thôi."
Lục Bình hít sâu một hơi, nhưng nụ cười trên mặt lại có vẻ càng thêm thong dong, cửa xe bị kéo ra, anh không do dự mà cất bước đi xuống.
Một tay cắm ở trong túi, đối diện với ánh mắt của Lão Mã.
[ Tinh ——]
Thang máy đến tầng 19.
Lục Bình sóng vai cùng Phật gia trước xe lăn, bước vào bên trong hành lang.
Phía sau bọn họ là Chu Nhĩ Vi và Lão Mã.
Bọn họ đi theo người phụ nữ mặc sườn xám rẽ trái rẽ phải một lúc lâu, sau đó bước vào trong một thang máy không dành cho người ngoài.
⚝ ✽ ⚝
"Đây là tòa nhà m Dương? Hai hệ thống?" Lục Bình thì thầm trong lòng.
Dọc theo con đường này, anh vừa tỏ ra vẻ thong dong bình tĩnh, đồng thời cẩn thận quan sát tất cả những gì có thể nhìn thấy.
Trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi thán phục đối với môi trường kín đáo ở đây.
Ah hạ quyết tâm, chờ sau khi trở về cũng sẽ thành lập một căn cứ giống như này tại Trung Hải.
"Lục tiên sinh."
Trên hành lang dài, lúc mọi người sắp được dẫn vào văn phòng, Phật gia ngồi trên xe lăn, được đắp lên một tấm thảm lông cừu, cả đoạn đường này đều giống như là ngủ thiếp đi, hiện tại không biết đã mở mắt từ lúc nào, kêu một tiếng.
"Phật gia, ngài nói." Lục Bình cười nói.
Anh nhạy cảm phát hiện được trên người bà lão trăm tuổi này dường như đã có sự thay đổi gì đó, nhưng nhìn kỹ lại thì lại hình như không có gì khác biệt cả.
"Ngài vừa đến, hướng gió của toàn bộ Hồng Kông hình như đang xảy ra sự biến đổi." Phật gia dừng một chút, tiếp tục nói.
"Hả?"
Đáy lòng Lục Bình sinh ra chút nghi hoặc, suy nghĩ phút chốc, muốn hỏi thăm một chút. Nhưng lúc này Phật gia đã ra hiệu Lão Mã hướng về phía trước, đi vào trong văn phòng kia.
Thấy thế, Lục Bình lập tức thu hồi suy nghĩ, sau đó bước vào phòng.
Ánh sáng màu xanh thẳm giống như là hải dương đập vào mặt.
Sau khi Lục Bình thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì không khỏi dùng sức kìm nén sự rung động trong lòng. Giống như là bước vào một thủy quán, văn phòng to lớn, cả mặt vách tường đều là pha lê, phía sau pha lê là nước biển nhân tạo… Trong nước biển xanh thẳm, các sinh vật biển đang bơi lội. Thậm chí, Lục Bình hình như còn nhìn thấy một con cá mập đang vẫy đuôi phía sau tấm kính kia.
Trước tấm kính, người đàn ông trung niên dáng người cân xứng đang đứng đưa lưng về phía bọn họ.
Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông trung niên thần bí kia liền xoay người qua, ánh mắt mang theo ý cười, đầu tiên là khẽ gật đầu với Lục Bình, sau đó nhìn về phía Phật gia trước xe lăn, ôn hòa nói:
"Phật gia an khang."
"Từng tuổi này rồi, không sống được bao lâu nữa."
"Phật gia à, ngài đúng là đã đưa đến cho tôi một nhân vật lớn, một chuyện cực kỳ phiền phức."
Người đàn ông trung niên thần bí cười cười, sau đó ông thu liễm nụ cười, lại lần nữa nhìn về phía Lục Bình, nói.
"Lục tiên sinh, con người của tôi nói chuyện có chút không biết giữ ý, còn mong ngài bỏ qua cho." Ngay sau đó, người đàn ông trung niên nói với vẻ áy náy.
"Phiền phức?"
Lục Bình cảm nhận được ánh mắt kia, suy nghĩ về lời nói của đối phương, hiểu rõ đối phương chắc là đã điều tra được một chút tin tức về mình, thậm chí còn đoán được cái gì đó.
Nhịp tim không ngừng tăng tốc.
Lục Bình lập tức tiến vào trạng thái biểu diễn, cười khẽ một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
"Tiền tiên sinh, sao có thể kết luận sớm như vậy được? Có lẽ là một kỳ ngộ lớn cũng nên."
"Ồ?"
Người ngoài đều không biết rõ họ tên thực sự của người cầm lái ngân hàng tài chính ngầm tại Hồng Kông này. Dựa vào lĩnh vực mà đối phương nắm giữ, được người trong ngành tôn xưng một tiếng Tiền tiên sinh.
Tiền tiên sinh kiểm soát một nguồn tiền đen khổng lồ trong khu vực đặc biệt này, năng lượng và tài nguyên của đối phương vô cùng không hợp thói thường. Chỉ tính riêng quyền lực của đối phương thôi đã không thua kém gì các vọng tộc rồi.
Tiền tiên sinh nở nụ cười xán lạn, đáp lại.
Mọi người không tiếp tục nói chuyện nữa, Lục Bình và Phật gia được mời đến trước bàn làm việc. Vị Tiền tiên sinh thần bí kia thì ngồi xuống ở một bên khác.
⚝ ✽ ⚝
"Phật gia, tôi nhận được một chút tin tức, nói là tâm trạng của ngài tối hôm qua không được tốt lắm?" Ánh mắt Tiền tiên sinh nhìn về phía Phật gia mang theo chút ý dò xét, cũng mở miệng thử hỏi thăm.
"Không có làm cái gì cả."
------
Dịch: MBMH Translate