← Quay lại trang sách

Chương 707 Lục Tiên Sinh Mời Ngài Đi Lên!

Chỉ là thu hồi một chút quyền hành, trở thành một bên phụ thuộc của Lục tiên sinh." Phật gia bình chân như vại, trầm giọng đáp.

Câu nói này vừa vang lên, khiến cho vẻ mặt của người cầm lái thần bí trong lĩnh vực ngân hàng tài chính ngầm thoáng hiện lên một chút kinh ngạc. Phật gia và Lục ‌ tiên sinh đồng thời xuất hiện, ông đã suy đoán rất nhiều loại khả năng, duy chỉ không có cái đáp án này.

"Không hổ là Lục tiên sinh." Phản ứng của Tiền tiên sinh rất nhanh.

Trên mặt lại lần nữa hiện ra nụ cười, ông đối diện với ánh mắt của Lục tiên sinh, sợ hãi cảm thán.

Sau khi nói xong câu kia, Phật gia liền không nói gì nữa, hoàn toàn giao lại trận đánh cược phía sau cho hai người trong phòng..

"Như vậy, Lục tiên sinh từ Trung Hải bí mật đến Hồng Kông, còn thông qua Phật gia tìm đến tôi, không biết là có chuyện gì?"

"Cũng muốn để tôi trở thành bên phụ thuộc của Lục tiên sinh sao?" Tiền tiên sinh nói đùa một câu, sau đó ánh mắt ngưng tụ lại.

Ông cũng mới biết được thân phận của Lục tiên sinh sau khi đối phương tiến vào trong thang máy của tòa nhà. Đối với những nhân vật lớn như ông mà nói, thu thập tin tức về quyền quý tại các khu vực khác nhau là chuyện không thể thiếu được.

Sau khi đọc qua tình báo về đối phương cùng với hàng loạt sự kiện đối phương gây ra tại Trung Hai, lông tơ trên người ông không khỏi dựng thẳng.

Vị Tiền tiên sinh này đã sớm ngửi thấy được tầng mây đen đang bao phủ tại Hồng Kông thậm chí là toàn quốc trong khoảng thời gian gần đấy.

Ánh mắt Lục Bình nhìn thẳng vào Tiền tiên sinh. Anh không có trực tiếp đáp lại. ‌

Mà là, qua một lúc lâu sau, gương mặt nghiêm túc chợt thay đổi, ngược lại còn cười ra tiếng. Lục Bình hơi thu liễm nụ cười một chút, nói:

"Sao có thể như vậy được chứ?"

"Nếu Tiền tiên sinh đã hỏi thì tôi cũng không vòng vo nữa.”

"Có một số người bạn muốn nhờ tôi đáp cầu dắt mối với Tiền tiên sinh."

Lục Bình dựa người vào phía sau,‌ trầm giọng nói.

Cùng lúc đó, anh cẩn thận nhớ lại tình báo liên quan tới vị Tiền tiên sinh cầm lái lĩnh vực ngân hàng tài chính ngầm này. Sở dĩ tin tức của đối phương xuất hiện trong tình báo cơ mật màu đỏ, tất cả đều là bởi vì thân phận của đối phương. Tiền tiên sinh —— phía sau đối phương chính là tập hợp lực lượng của các vọng tộc bị kéo xuống nước trong trận biến đổi vào giữa thế kỷ trước.

Các vọng tộc bị kéo xuống khỏi ngọn tháp kia đã che giấu toàn bộ tài phú và tài nguyên còn lại của gia tộc, biến chúng thành tài sản đen!

Lợi ích không phải đơn giản có thể quyết định bằng lời nói.

Vị Tiền tiên sinh này là một người cực kỳ thực dụng.

Lục Bình nhắc nhở chính mình.

"Dắt dây?" Tiền tiên sinh hỏi ngược lại một câu, mí mắt khẽ giật, giống như là xác nhận được tin tức gì đó.

"Lục tiên sinh, ngài lựa chọn gặp mặt tôi thông qua Phật gia, chắc là cũng hiểu rất rõ về tôi."

"Nếu chỉ tính riêng thân phận như của ngài thì tôi chắc chắn sẽ không gặp mặt."

"Bởi vì ngài tới cùng Phật gia nên tôi mới phá lệ cũ."

Tiền tiên sinh thu liễm tất cả cảm xúc, giọng điệu cũng dần trở nên nghiêm túc.

Không chỉ là đối mặt với Lục tiên sinh, lúc đối mặt với Khoa học kỹ thuật Úy Lam, dược phẩm Vĩnh Sinh, cùng với bộ phận bí mật của chính phủ, ông đều là như thế. Không tham gia vào trong vũng nước đục này, duy trì trạng thái trung lập tại thế giới ngầm.

Ông vừa dứt lời, bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên khẩn trương.

"Lục tiên sinh, mời…”

"Trịnh Gia Khiết tiên sinh."

Nghe thấy lời nói và phản ứng của vị Tiền tiên sinh kia, vẻ mặt Lục Bình lại càng trở nên thong dong. Chỉ là, trước ghế, ngón chân bên trong giày da màu đen lại đang không ngừng nghiền ép đế giày.

Vào lúc Tiền tiên sinh chuẩn bị nói ra câu cuối cùng, Lục Bình chợt hô lên một cái tên vô cùng lạ lẫm.

Chỉ với một câu này, người cầm lái ngân hàng tài chính ngầm tại Hồng Kông, Tiền tiên sinh đột nhiên dừng lại. Ông ngồi thẳng người, con ngươi sáng ngời có thần nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh.

"Suy nghĩ thêm một chút đi.” Lục Bình nói.

"Trịnh?"

Trong văn phòng tràn đầy ánh sáng màu xanh giống như là ‌hải dương.

Phật gia giống như đã ngủ gật chợt thì thầm dưới đáy lòng.

Cái tên mà Lục tiên sinh vừa nhắc tới chắc là đang ám chỉ vị Tiền tiên sinh thần bí kia. Bà không khỏi liên tưởng đến một trận thảm án từng xảy ra trong trận biến đổi vào giữa thế kỷ trước.

Theo như bình thường, vọng tộc bị kéo xuống khỏi Kim Tự Tháp đều bởi vì mối quan hệ lợi ích rắc rối khó gỡ mà cho dù có suy thoái thì cũng ít khi bị đuổi tận giết tuyệt.

Bởi vì có câu gọi là chớ dồn giặc đến đường cùng.

Nhưng lúc đó, vọng tộc Trịnh gia tại Hồng Kông lại thành đối tượng chó gà không tha chỉ trong vòng một đêm, trở thành cấm kỵ.

------

Dịch: MBMH Translate