Chương 715 Xảy Ra Chuyện Gì?
Đến giai đoạn áp dụng cụ thể thì đành phải dựa vào Lục Bình dùng mạng đi cược.
Quảng trường Như Tâm, kiến trúc tiêu biểu của Hồng Kông.
Trong văn phòng chủ tịch, Phùng Đức Khanh đang chiêu đãi một vị tiên sinh cấp vọng tộc, hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào!"
Phùng Đức Khanh nói một câu, sau đó giương mắt nhìn chăm chú về phía cánh cửa, giọng nói đầy uy lực vang lên.
Lão quản gia đi theo hầu hạ ông cả đời mấy ngày trước đó đã không thể làm việc được nữa, cho nên, thư ký trẻ tuổi bước nhanh đi vào, cung kính ghé vào bên tai đối phương nói lại gì đó…
Người có thể gọi tới số điện thoại riêng này đều có lai lịch không tầm thường, cần đối đãi cẩn thận.
"Thật xin lỗi!"
"Thật xin lỗi!"
"Tôi đi nghe cú điện thoại!"
Dứt lời, Phùng Đức Khanh đi sang bên cạnh, liếc nhìn thư ký dần rời khỏi phòng, sau đó nhấn xuống nút kết nối.
"A lô?"
"Tôi là Phùng Đức Khanh, không biết là ai vậy?!"
Giọng nói vang dội hoàn toàn không giống với ông lão ở độ tuổi này.
Trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên, nhịp tim Lục Bình không khỏi có chút tăng tốc, nhưng rất nhanh đã ổn định lại cảm xúc bản thân. Lục Bình ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà cao tầng phát sáng lấp lánh dưới ánh trời chiếu. Có lẽ vào giờ phút này, vị Phùng Đức Khanh kia đang đứng ở phía sau một bức tường rèm nào đó.
"Quách Thế Bình chưa có chết.”
"Ông ấy vẫn luôn bị Quách Thế Huân giấu ở trong một viện dưỡng lão cấp thấp tại Hồng Kông."
Lục Bình lời ít mà ý nhiều, bình tĩnh nói ra.
Lời nói không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
Những lời nói tưởng chừng đơn giản, rơi vào bên tai Phùng Đức Khanh lại tựa như là một tiếng sét nổ vang. Con ngươi của Phùng Đức Khanh kịch liệt co vào. Ông nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng của rất nhiều năm về trước, lúc ấy ông đã cảm thấy cái chết của Quách lão ca có chút kỳ quái.
"Hiện tại, Quách Thế Bình còn sống đang trên đường được đưa tới quảng trường Như Tân."
"Dự tính sẽ tới sau hai mươi phút nữa."
"Phùng tiên sinh, xin ngài làm tốt công việc… chuẩn bị xe."
"À."
"Đúng rồi, ngài tốt nhất nên phái một số người đáng tin cậy tham gia xử lý chuyện này."
Lục Bình nói không ngừng. Nói xong, không đợi đáp lại, anh liền chủ động cúp điện thoại.
[ Tút ——]
[ Tút ——]
[ Tút ——]
Tại phòng bên cạnh.
Đôi mắt Phùng Đức Khanh chìm xuống, ông nghe thấy trong điện thoại di động không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở.
Ông không hề do dự, sải bước đi ra khỏi phòng, ánh mắt rơi vào người thư ký trẻ tuổi:
"Tiểu Trần, chuyện lúc trước tôi bảo cô xử lý làm như nào rồi?"
"Còn không mau đi làm!"
Ánh mắt bình tĩnh của ông lão nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của thư ký trẻ tuổi. Sau khi gọi thêm vào cuộc điện thoại khác, ông liền sải bước đi trở về văn phòng của mình.
Không hề biểu hiện ra một chút khác thường nào.
Việc chiêu đãi khách vẫn diễn ra bình thường, cũng chuẩn bị tinh thần tiễn khách trong vòng mười phút.
Chờ khách rời đi, Phùng Đức Khanh đứng lên, thong thả đi tới đi lui mấy bước trước ghế sô pha. Ông không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, rất nhanh đã tới gần thời gian được nhắc tới trong cuộc điện thoại kia.
Đinh linh linh ——
Trước bàn, chiếc điện thoại màu đỏ chợt vang lên.
Phùng Đức Khanh nhanh chóng nhận điện thoại. Ông ngồi ở trước máy vi tính, ánh sáng màn hình sáng lên, hình ảnh giám sát của hầm ga ra bên ngoài lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt.
Đó là một chiếc xe tải màu trắng bình thường, sau khi xe tiến vào liền lập tức được dẫn vào một góc trong tầng ba của hầm gara.
Cửa xe bị mở ra.
Một người đàn ông tinh nhuệ với khí chất già dặn bước xuống xe.
Ngay sau đó, một ông lão gầy gò thê thảm nằm ở trong cáng cứu thương lập tức bị mang xuống xe. Mấy thanh nhiên tinh nhuệ kia lui về sau nửa bước, bảo an bên cạnh đi đến trước mặt, tầm nhìn giám sát lập tức rơi vào trên mặt ông lão.
Con mắt Phùng Đức Khanh lập tức trợn to! Bờ môi không ngừng run rẩy!
Giám sát rất rõ ràng, thiết bị cẩn thận quét qua gương mặt ông lão, sau đó hướng về phía thân thể, tay chân… những hình ảnh kinh hoàng và thê thảm của tội ác tày trời kia lập tức khiến cho vị gia chủ vọng tộc 85 tuổi này bắt đầu thở hổn hển!
"Xảy ra chuyện gì?!!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ông liên tục nghẹn ngào thì thầm.
"Nhanh!"
"Đưa anh Thế Bình ra ngoài! Cẩn… Cẩn thận một chút!"
"Bác sĩ đâu?!"
"Mau gọi bác sĩ!"
Phùng Đức Khanh liên tục nói.
Sau khi những cảm xúc này qua đi, trong lòng ông lão lập tức dâng lên một cảm giác vô cùng tức giận.
Ông nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong màn hình, sau đó đứng lên, tuổi của ông cũng đã lớn, suýt nữa đã té ngã trên mặt đất. Hai tay chống ở trước bàn làm việc, lảo đảo bước ra khỏi văn phòng.
Không lâu sau, gia chủ vọng tộc lâu đời Phùng gia tại Hồng Kông, người được xưng là Phùng siêu nhân, đang không ngừng lo lắng nhìn chăm chú về số tầng thang máy đang nhấp nháy.
Thang máy đến.
Cửa từ từ mở ra.
------
Dịch: MBMH Translate