← Quay lại trang sách

Chương 716 Nước Mắt Rơi Đầy Mặt!

Thân thể quá ‌suy yếu, thậm chí còn không có sức lực để chống đỡ khi ngồi trên xe lăn, cúi đầu thấp xuống, không biết mình đang bị đưa đến chỗ nào.

Quách Thế Bình cố hết sức để thở.

Ông nghe thấy một tiếng Tinh, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Quách Thế Bình giống như là đã nhận ra cái gì đó, liều mạng ngẩng đầu lên —— nước mắt bất tri bất giác lăn xuống từ khóe mắt của ông lão.

"A —— "

"A —— "

Quách Thế Bình há miệng, cổ họng đã bị độc câm chỉ có thể phát ra mấy tiếng khó nghe như bị giấy ráp mài qua.

"A —— "

"A —— "

Quảng trường Như Tâm, tòa nhà cao nhất Tân Giới.

Tầng 88.

Toàn bộ người ở lại tầng này đều là tâm phúc của Phùng Đức Khanh. Giờ phút này, tất cả mọi người dừng lại trước thang máy, đều đang nhìn chăm chú về phía ông lão trước xe lăn.

Giọng nói thê lương khàn khàn khó nghe phát ra từ cổ hỏng quanh quẩn bên tai, mái tóc hoa râm rối tung rối mù.

Quách Thế Bình phảng phất như đã phấn chấn hơn rất nhiều, trên gương mặt tái nhợt lại lần nữa nhiễm lên một tầng hồng hào, nói không ra lời, chỉ có thể bi thương rống giận, gầm thét khàn cả giọng.

"Anh Thế Bình?"

"Anh Thế Bình! Anh sao lại thành ra như vậy? Anh sao lại thành ra như vậy?!!"

"Cổ họng anh bị sao thế?!"

Phùng Đức Khanh đi tới trước mặt đối phương, dùng sức ôm lấy người anh em đã già của mình, có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể của đối phương đang run rẩy.

Phùng Đức Khanh ngẩng đầu, dùng hai tay ôm lấy gương mặt của Quách Thế Bình, nghiêm túc đánh giá dáng vẻ của đối phương. Mỗi lần trông thấy những dấu vết của quá khứ, lại là một lần nước mắt rơi đầy mặt. Dáng vẻ đã từng là quân tử vô song nổi danh Hồng Kông của anh Thế Bình đang dần hiện ra ở trước mắt một cách rõ mồn một.

"Lão gia."

"Người vừa gọi cú điện thoại kia nói muốn gặp ngài…"

Phùng Đức Khanh đang muốn nói cái gì đó, đội trưởng bảo an áo đen chợt nhận được báo cáo từ trong tai nghe. Anh đi đến trước mặt ông lão, nhẹ giọng nói.

Vị gia chủ vọng tộc lâu năm này còn đang ôn hòa vỗ vỗ lưng của lão huynh đệ, nhẹ nhàng giúp đối phương vén gọn lại mái tóc bạc lòa xòa, sau đó lại đưa tay cài lại cúc áo cho Quách Thế Bình. Ánh mắt ông nhìn thoáng qua mấy chữ Viện dưỡng lão Nhân Ái trên chiếc áo sơ mi đang tản ra mùi hôi thối trên người đối phương trong phút chốc.

"Anh Thế Bình, anh cứ đi nghỉ ngơi trước đã." Ông nhẹ giọng nói.

Vừa dứt lời, Phùng Đức Khanh liền chú ý đến, Thế Bình lão ca lại giống như là một con chuột bị sợ hãi, bàn tay vốn đã không còn bao nhiêu sức lại đột nhiên gắt gao bắt lấy góc áo của ông, giống như là sợ bị ông vứt bỏ vậy.

Bờ môi Phùng Đức Khanh run rẩy: "Được, được, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem rốt cuộc là ngưu quỷ xà thần phương nào."

Ông cũng không bảo Quách Thế Bình buông ra.

Phùng Đức Khanh đứng lên, ánh mắt ngưng tụ lại, khí chất khiếp người của người cầm quyền ở vị trí cao lập tức bốc lên.

Đám nhân viên bảo an trước sau thang máy đều đồng loạt cúi thấp đầu.

Mây đen bao phủ.

Mạch nước ngầm ‌đang dâng lên.

Phùng Đức Khanh đã sống gần một thế kỷ, từng trải qua trận biến đổi vào giữa thế kỷ trước, sao lại có thể không ngửi ra được sự biến hóa đang xảy ra ở dưới bầu trời này cơ chứ. Người anh em đã chịu không biết bao nhiêu cực khổ này của ông chính là vật hi sinh của đám mây đen này. Chỉ là không biết, người đánh cờ phía sau là ai, mục đích lại là cái gì.

"Để đối phương tới." Phùng Đức Khanh trầm giọng nói.

⚝ ✽ ⚝

Keng!

Keng!

Keng!

Ánh nắng tươi sáng, trong quán cà phê được trang trí theo phong cách hiện đại.

Tại một góc gần cửa sổ, Lục Bình không ngừng gõ gõ vào chén cà phê, đồng thời, ánh mắt giống như là đang đọc tiểu thuyết, nắm bắt thời gian để đọc tình báo liên quan tới Quách gia.

Đọc và cố gắng nhồi nhét vào trong đầu.

Một hồi lâu sau.

Trong tầm mắt của Chu Nhĩ Vi, Lục tiên sinh bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía mình.

"Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi." Giọng nói của Lục tiên sinh vang lên.

"Ai!"

"Ai!"

"Phải đi lên rồi!"

Đi ra khỏi quán cà phê, ánh mặt trời có chút chói mắt chiếu vào trên người.

Lục Bình hít sâu một hơi, trong đáy lòng đang không ngừng suy nghĩ linh tinh. Thông qua hình ảnh phản chiếu của cửa kính, anh trông thấy Chu Nhĩ Vi đang đi theo bên cạnh mình và sư phụ Lý cách đó không xa, cảm giác an toàn hơn một chút. Sư phụ Lý có thể xem như là chỗ dựa an toàn bên ngoài cho anh, mà Chu Nhĩ Vi tạm thời đi theo với chức vụ thư ký thì lại là một kiểu an ủi tâm lý.

Tại nơi xa xôi lạ lẫm này, lúc đối mặt với những đại lão kia, bên cạnh có thêm một hình bóng quen thuộc thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Xuyên qua đường cái.

Lúc Bình lần nữa bấm điện thoại, hít sâu một hơi, đi vào tòa nhà quảng trường Như Tâm. Anh và Chu Nhĩ Vi được đưa vào trong thang máy, giám sát trong thang máy lóe lên ánh sáng màu lục.

"Nụ cười không thể quá lớn, càng không thể không có."

"Như có như không."

"Cười khẽ nhàn nhạt."

"Đúng, như này là vừa vặn."

------

Dịch: MBMH Translate