← Quay lại trang sách

Chương 717 Thiên Hạ Sao Có Thể Có Thái Tử 50 Tuổi?

Trong thang máy yên tĩnh, Lục Bình nhìn về hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa. Ánh mắt dừng lại tại vị trí ánh mắt và khóe miệng của mình, sau đó bắt đầu âm thầm điều chỉnh lại từng chi tiết nhỏ trên gương mặt.

Cho dù trong lòng đang cầu nguyện chậm một chút, nhưng thang máy vẫn nhanh chóng tiến tới tầng 88.

Ánh mắt trầm ổn và thong dong mang theo ý cười nhẹ rơi vào một hàng người áo đen bên ngoài thang máy. Ba người Lục Bình vừa đi ra, đã bị từng ánh mắt nhìn chăm chú.

"Tiên sinh, lão gia đang đợi ngài." Đội trưởng bảo an áo đen nhìn chằm chằm Lục Bình, trầm giọng nói.

"Dẫn đường đi." Lục Bình ôn hòa nói.

Xuyên qua hành lang, đi vào văn phòng chủ tịch.

"Xin ngài dừng bước."

Bên trong hành lang, sư phụ Lý sau khi giơ hai tay lên làm kiểm tra thì muốn đi theo vào trong phòng, giọng nói hùng hậu của bảo an cao lớn chợt vang lên.

Không nói tới vết chai trong lòng bàn tay sư phụ Lý, lực lượng cơ bắp khác hẳn với người thường… chỉ xét về khí chất phát ra từ đối phương thôi đã không thể chạy thoát được ánh mắt của đảm bảo an này rồi.

"Lão Lý, anh tạm nghỉ ngơi ở bên ngoài một chút đi." Lục Bình dừng chân quay đầu, cười nói.

Nói xong, anh nhìn về phía hai ông lão Phùng Đức Khanh và Quách Thế Bình đang ngồi ở trên ghế sô pha cách đó không xa. Lúc này, Phùng Đức Khanh lấy ra một cái máy tính bảng, đôi bàn tay run rẩy của đối phương đang lướt qua trước màn hình, hai người đang chậm rãi trao đổi thông qua văn tự.

"Lục tiên sinh, mời ngồi.”

Ánh mắt Phùng Đức Khanh chưa từng rời khỏi người anh em của mình, ông rất nóng lòng muốn biết những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ông vừa lên tiếng đã gọi thẳng ra thân phận của Lục Bình tại Trung Hải.

Lục Bình cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, cũng không cảm thấy bất mãn bởi vì sự lãnh đạm ‌của đối phương. Hoặc có thể nói là, sau khi nhìn‌ thấy Phùng Đức Khanh đối đãi với Quách Thế Bình như vậy, trong lòng càng là mừng rỡ hơn một chút. Điều này nói rõ mối quan hệ giữa Quách Thế Bình và Phùng Đức Khanh trong tình báo không hề sai.

Lục Bình thản nhiên ngồi xuống trước ghế sô pha, ánh mắt tùy ý dò xét văn phòng một lượt.

Cứ như vậy, ‌thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Sau một hồi.

Gia chủ vọng tộc Phùng gia Hồng Kông, Phùng Đức Khanh cuối cùng cũng hiểu rõ đại khái mọi chuyện từ người anh em của mình, ông cố gắng nhẫn nhịn sự chấn động trong lòng, thở ra một hơi, ánh mắt uy nghiêm một lần nữa nhìn về phía Lục Bình:

"Là Lục tiên sinh đã cứu anh Thế Bình?"

"Xem như đưa cho Phùng tiên sinh ngài một chút lễ mọn.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Không biết Phùng tiên sinh có hài lòng hay không?"

Nụ cười trên mặt Lục Bình không thay đổi, chậm rãi đáp lại.

"Phùng Đức Khanh tôi đương nhiên là thiếu Lục tiên sinh một nhân tình." Phùng lão gia tử cũng không có che giấu, thản nhiên trầm giọng nói.

Ông hơi dừng lại một chút, ánh mắt trắng đen rõ ràng giống như là một thanh đao sắc bén xuyên thẳng vào ánh mắt Lục Bình, giống như muốn nhìn thấu người thanh niên thần bí này. Sau một lúc lâu, giọng nói vang dội vang lên:

"Thân phận Lục tiên sinh thần bí, luôn xem mình như thương nhân tình báo và tay lái buôn."

"Chỉ là không biết, rốt cuộc là người như nào lại có thể mời được Lục tiên sinh từ Trung Hải đến Hồng Kông chúng tôi."

"Phùng tiên sinh cảm thấy thế nào?" Lục Bình ném ngược lại vấn đề cho đối phương.

Đây là kỹ xảo hữu dụng nhất mà anh phát hiện được sau khi phủ lên mình lớp da thú, nói chuyện luôn để lại chỗ trống, để cho đối tượng đánh cược tự mình suy nghĩ ra đáp án. Bọn họ đều là người thông minh, sẽ nghĩ ra những đáp án mà ngay cả chính anh cũng không rõ.

Hai người không ngừng tiến hành thăm dò lẫn nhau, ngay sau đó, trong văn phòng tiến vào một khoảng yên lặng ngắn ngủi. Lục Bình và Phùng Đức Khanh đều đang nhìn chăm chú vào đối phương.

Cốc cốc cốc!

"Mời vào!"

Phùng Đức Khanh nhìn về phía trước cửa, cất tiếng nói.

Vệ sĩ áo đen bước nhanh đến gần, cung kính đưa lên một phần văn kiện.

Phùng Đức Khanh nhìn về phía Lục tiên sinh, sau đó bình tĩnh mở ra, ánh mắt cẩn thận đảo qua từng câu chữ.

"Xem ra Lục tiên sinh là muốn mời tôi vào cuộc?"

Sau một hồi, Phùng Đức Khanh đặt phần văn kiện xuống, trầm giọng nói.

Lục Bình liếc qua tư liệu trong tay đối phương, suy đoán cái kia tám chín phần là điều tra liên quan tới mình, chỉ là không rõ mức độ kỹ càng là như thế nào.

Anh đang suy nghĩ xem mình nên đáp lại như nào. Chỉ trong chốc lát, Lục Bình chợt nở nụ cười, đáp lại: "Phùng gia đã sớm ở trong cuộc, sao lại là mời ngài vào cuộc được chứ?"

"Ồ?" Phùng Đức Khanh âm thầm ồ một tiếng.

Nhưng trong lòng lại càng nâng cao sự cảnh giác.

Mây đen đang bao phủ ở vòng tròn bên trong thế giới của khu vực này, Hồng Kông đang có xu hướng trở thành ngòi nổ, ai cũng không dám tuỳ tiện bước chân vào, càng không muốn trở thành vật hi sinh đầu tiên trong chiếc máy xay thịt kia.

------

Dịch: MBMH Translate