← Quay lại trang sách

Chương 718 Thiên Hạ Có Thái Tử 50 Tuổi Nào Không?

"Như ngài thấy đấy, Quách Thế Huân lão gia tử không hề tốt đẹp giống như những gì ông ta biểu hiện ra ngoài, hoặc có thể là, vẻ mặt chân thật nhất của ông ta hoàn toàn tương phản với những gì biểu hiện bên ngoài." Lục Bình khẽ cười nói.

Anh chợt dừng lại một lúc, nhìn về phía bàn trà. Có lẽ là lão gia tử đang cố ý lạnh nhạt với anh, hoặc có lẽ là toàn bộ sự chú ý của đối phương đều tập trung hết vào người Quách Thế Bình, mà ngay cả một chén nước trà đều không có rót cho anh.

Có chén trà, vào lúc chưa chuẩn bị kỹ càng thì anh sẽ có thể dùng động tác uống trà để cố gắng kéo dài thêm mấy phút cho mạch suy nghĩ.

Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh.

Lông mày của Phùng Đức Khanh khẽ nhíu lại, ông đúng là đã bị Quách Thế Huân lừa gạt. Nói một cách khác, toàn bộ Hồng Kông đều bị ánh sáng từ thiện kia của đối phương lừa gạt.

Chờ chút!

Phùng Đức Khanh trợn tròn mắt! Ông ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh!

Ông từ lâu đã cực kỳ cảnh giác đối với những chuyện xảy ra trong vòng vọng tộc. Những năm gần đây, Phùng gia không ngừng bị những thế lực kia xa lánh và công kích… Ông cũng từng được Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh tung cành ô liu, nhưng lại không hề tiếp nhận. Vì để có được chỗ đứng vững chắc hơn và phân tán áp lực, Phùng Đức Khanh đã bắt đầu thành lập liên minh cùng với gia tộc Quách gia của người anh em cũ. Ông tin tưởng Quách gia, bởi vì Quách gia cũng giống như Phùng gia, đều là vọng tộc lâu năm; hơn nữa cũng đang bị các bên đả kích…

"Xem ra ngài đã ý thức được." Lục Bình cười nói.

"Quách gia che giấu rất sâu, vào thế kỷ trước, bọn họ đã bí mật tiếp xúc với Quách Thế Huân trong lúc đối phương du học tại đại học Oxford, cũng đạt thành hiệp nghị bí mật, thành lập một nhóm xây dựng chiến lược, mục đích chính là nâng đỡ Quách Thế Huân lên nắm quyền."

"Những thành viên trong tổ đội chiến lược kia sau đó cũng lần lượt trở lại Hồng Kông, trở thành trợ thủ bên cạnh Quách Thế Huân."

Lục Bình nhớ lại tình báo, ôn hòa nói.

Sau khi Lục Bình nói ra những lời này, lão gia tử Quách Thế Bình vốn đang ngồi yên tĩnh ở trước xe lăn nghe được những lời này thì giống như là hiểu rõ cái gì, bày tay khô quắt nắm chặt lấy tay vịn, hơi thở chợt trở nên nặng nề và gấp rút! Trong lúc đó, ông là người có quyền lên tiếng nhất.

Chỉ nghe Lục tiên sinh nói đến đây, ông đã hiểu ra rất nhiều chuyện, thân thể không ngừng run rẩy!

Đối với những vọng tộc hào môn như Quách gia, phần lớn đều đi theo truyền thống, vì để tránh việc tranh đoạt quyền thừa kế diễn ra quá mức ác liệt, dưới tình huống bình thường thì đều sẽ do trưởng tử lên nắm quyền!

Tại thế hệ của Quách Thế Bình, ông và em trai Quách Thế Huân đều vô cùng ưu tú…

"Không sai."

Lục Bình đón lấy ánh mắt của Quách Thế Bình, nhẹ gật đầu: "Thư ký sau này của Quách Thế Huân là Trần Di Ái, cùng với trợ lý, quản gia, người đại diện thương nghiệp đều đến từ tổ đội chiến lược kia, hiện tại bọn họ đều trở thành đoàn đội cố vấn cao nhất của Quách gia."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình vừa dứt lời.

Trong văn phòng tại tầng 88 của quảng trường Như Tâm lập tức lâm vào một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.

Ánh nắng buổi chiều tươi đẹp chiếu xuống sàn nhà, trước bàn làm việc…

Thời điểm này chính là khoảng thời gian khiến cho Phùng Đức Khanh lão gia tử cảm thấy an bình và mãn nguyện nhất trong ngày thường. Nhưng bây giờ…

Sau khi nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, ông chỉ cảm thấy thân thể đang phát lạnh, cả người đang sợ hãi.

Quá nhiều chuyện đã xảy ra, hiện tại nghĩ kỹ lại, đúng là không khỏi nghĩ kỹ mà‌ sợ.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Lục Bình khống chế hô hấp của mình.

Ánh mắt anh đang âm thầm chú ý tới hai người đối diện, xác nhận bọn họ đều bị lời nói của mình làm cho kinh ngạc, trong lòng buông lỏng hơn rất nhiều. ‌

Anh không rõ tình báo cụ thể về Phùng gia, chỉ hiểu rõ một phần liên quan tới Quách gia. Cho nên, anh chỉ có thể không ngừng ném chủ đề về phía Quách gia. Đây cũng là lý do mà anh lựa chọn cứu Quách Thế Bình ra trước khi tiếp xúc với Phùng Đức Khanh.

Chỉ cần người bạn thân vốn đã chết kia của Phùng Đức Khanh ngồi ở bên cạnh, sẽ có thể dẫn dắt nỗi lòng của lão gia tử.

Lục Bình thầm tính toán bầu không khí.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Chú ý đến Phùng Đức Khanh sắp thu hồi suy nghĩ, Lục Bình nắm lấy cơ hội khống chế tiết tấu, khiến cho nụ cười của mình trở nên càng xán lạn hơn, chợt nâng cao giọng, kêu:

"Phùng tiên sinh!" Phùng Đức Khanh lập tức nhìn về phía Lục tiên sinh.

"Tôi lại hỏi ngài một câu, thiên hạ có thái tử 50 tuổi nào không?" Lục Bình nói một câu có chút khó hiểu.

Ban đầu Phùng Đức Khanh còn có chút không phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó, thân thể của ông lập tức căng cứng. Ông năm nay đã 85 tuổi, trưởng tử cũng đã hơn 60, hơn nữa tình huống thân thể cũng không tính là tốt, cũng không chắc là có thể sống được bao năm.

------

Dịch: MBMH Translate