Chương 727 Lục Tiên Sinh Đánh Cược!
Cô tiếc hận hít một tiếng, sau đó lại cười nói: "Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho các tiên sinh nguyện ý từ bỏ tài nguyên để hợp tác."
"Nếu không, tôi hoàn toàn không thể nghĩ ra điều gì có thể khiến cho các nhân vật lớn keo kiệt kia đưa qua một quyết định khẳng khái như vậy."
"Ha ha ha!"
"Xem ra Hạ nữ sĩ cũng là một người thú vị."
Lục Bình dưới đáy lòng thầm nghĩ "Thì ra là như vậy", sau đó cười ra tiếng, cao giọng đáp lại.
Điều tra anh?
Dò xét thế lực sau lưng anh? Nguồn gốc tình báo?
Nực cười! Chỉ có điểm này là Lục Bình chắc chắn nhất! Thế lực kia căn bản không hề tồn tại, tình báo sinh ra từ trong hư không, dù cho các người có năng lực và thủ đoạn thông thiên thì lại có thể như thế nào?
Nhưng mà, nói thì nói như vậy, vào lần đổi mới tình báo tiếp theo, Lục Bình nhất định phải nghĩ ra biện pháp thực hiện thủ đoạn ngoài định mức, che kín những điều bất thường của việc đổi mới tin tức từ trong trống rỗng.
"Cho nên… câu trả lời của Lục tiên sinh thế nào?" Hạ nữ sĩ cũng nở nụ cười, sau đó đáp lại.
"Thật xin lỗi!"
"Thật xin lỗi!"
Lục Bình nói liền mấy câu.
Mấy câu nói kia vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Hạ Tranh Trân cũng lập tức trở nên lạnh như băng.
"Tôi không thể quyết định được chuyện lớn như này."
"Tôi phải báo cáo lại mọi chuyện lên phía trên, sau đó mới có thể đưa ra câu trả lời cho quý phương được.” Lục Bình cười nói.
Có thể kéo dài được chừng nào hay chừng đấy, với lại làm như vậy thì mới phù hợp với quá trình.
"Thời gian mà chúng tôi dành cho Lục tiên sinh không nhiều lắm."
"Tôi sẽ liên hệ với Lục tiên sinh sau, cũng mong Lục tiên sinh đến dự dạ yến đúng giờ vào ba ngày sau."
Sau khi nói tiếp mấy câu khách sáo, thư ký Hạ Tranh Trân nhắc nhở. Nói xong, cô liền đứng dậy, uyển chuyển bước ra khỏi căn phòng.
"Nhĩ Vi."
"Sư phụ Lý."
"Các người đi tiễn Hạ nữ sĩ."
Lục Bình không có đứng dậy, anh đưa mắt nhìn đối phương rời đi. Bởi vì muốn ở một mình, cho nên sau khi hơi suy nghĩ một chút, anh bình tĩnh nhìn về phía hai người trong phòng, ôn hòa nói ra.
Không lâu sau, bầu không khí khẩn trương phòng khách cũng chỉ còn lại một mình Lục Bình trầm ổn ngồi ở trước ghế sô pha.
Hơi thở trở nên nặng nề, cảm giác vô cùng sợ hãi.
Lưng đều đã bị mồ hôi thấm ướt.
Lục Bình giơ tay luồn vào bên trong áo choàng, sau đó nắm chặt tay lại, cảm nhận được nhiệt độ cực nóng.
Có lẽ là do lúc còn là nhân viên bình thường, Lục Bình đã từng cảm thấy kinh diễm và ngưỡng mộ nhiều cô gái, cho nên tại thời điểm khẩn trương mà bất an này Lục Bình lại có chút hoài niệm những ngày tháng trước đây.
Đinh linh linh ——
Không lâu sau đó, chuông điện thoại chói tai chợt vang lên.
"Hô!"
Lục Bình thở hổn hển một lúc, để cho trạng thái của mình trở nên trầm hơn ổn một chút. Anh không cần nhận cũng có thể đoán được thân phận của người gọi tới.
Hiện tại, anh vẫn không cách nào biết được dưới bầu trời đêm bên ngoài gian phòng này đang xảy ra một trận đánh cược kịch liệt như nào.
"A lô?"
"Lục tiên sinh, vị thư ký Hạ kia sao rồi?"
Trưởng quan Dương Chấn đến từ tổ giám thị thế giới tại Hồng Kông cũng đang khẩn trương xử lý các hạng mục. Ông nghe thấy Lục tiên sinh đáp lại, xem xét giọng nói thì hoàn toàn không hề có chút khác biệt nào so với trước đây. Ông không khỏi cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới nghiêm túc đáp lời.
Ông đang lo lắng về việc Lục tiên sinh và thế lực sau lưng đối phương sẽ bỏ trốn.
"Trưởng quan Dương, chỉ là… vị thư ký Hạ kia đại biểu cho Khoa học kỹ thuật Úy Lam muốn mời chúng tôi hợp tác?"
Lục Bình ngồi một mình trong phòng khách, hai chân không còn bắt chéo nữa, thản nhiên ngửa mặt tựa đầu vào ghế sô pha. Anh mím môi một cái, cảm nhận được bầu không khí khẩn trương và đông cứng… sau đó lại nhìn về phía chùm đèn buông xuống trên trần nhà, mỉm cười đáp lại.
Câu nói này vừa vang lên không khác gì một tiếng sấm nổ vang đối với người ở đầu bên kia điện thoại.
"Tôi không có đồng ý với bọn họ."
Bàn tay nắm chặt điện thoại của Dương Chấn hơi nới lỏng một chút, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm.
"Cho nên… Phản ứng của các người đối với chuyện này là?"
"Bọn họ sẽ vượt qua."
"Phía trên sẽ không cho phép bọn họ thành công."
Dương Chấn cân nhắc từ ngữ, dưới điều kiện tiên quyết là không để lộ bí mật quan trọng, trầm giọng nói.
Lục Bình gõ gõ điện thoại, cười nhẹ hỏi:
"Cần trợ giúp không?"
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Dương Chấn liếc nhìn bầu trời đêm, trầm mặc.
Lục Bình hỏi một câu "Cần giúp một tay không?" này với giọng điệu trầm ổn, cùng với nụ cười sâu xa. Anh cũng không phải là thật sự muốn lẫn vào bên trong trận đánh cược cấp bậc này, chỉ là muốn tăng thêm sự bí ẩn của bản thân và thế lực phía sau lưng đối với tổ chức bí mật của chính phủ mà thôi.
------
Dịch: MBMH Translate