← Quay lại trang sách

Chương 728 Để Tôi Đoán Một Chút

Đa tạ ý tốt của Lục tiên sinh.”

"Tôi sẽ chuyển lại lời của ngài cho phía trên." Dương Chấn không có từ chối, cũng không có đồng ý, chỉ trầm giọng đáp lại.

Hai người tiếp tục nói vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.

"Hô!"

"Hô!"

Bàn tay cầm điện thoại dần buông lỏng.

Đến tận lúc này, Lục Bình mới chính thức như là người chết chìm một lần nữa được hít thở, không khỏi há to miệng thở dốc.

Anh nhe răng trợn mắt, cảm nhận được sự sợ hãi. Trước kia, anh cho dù như thế nào đều không thể tưởng tượng, một người đi học thành tích bình thường, sau khi đi làm thì tiền lương cũng bình thường, cả đời hẳn chỉ là một nhân viên bình thường khó mà đứng vững tại Trung Hải, lại có một ngày bị lẫn vào bên trong dạng tranh đấu này.

"Xong đời! Xong đời! Mình đây là giả bộ quá đà, hoàn toàn không thể rút lui!"

Ban đầu, Lục Bình chỉ là muốn thông qua tình báo để đổi lấy một khoản tiền lớn. Ai mà biết được, bắt đầu từ khoản tiền kia, cái sọt càng đâm càng lớn, hiện tại đã thực sự không còn cơ hội quay đầu.

Bị cơ quan chính phủ, Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh chú ý tới, cho dù anh có trốn đến chân trời thì cũng có thể bị tìm ra! Hiện tại, ngay cả cơ hội cầm tiền chạy trốn cũng đã không còn.

"Ai!"

Lục Bình co chân lại trên ghế sô pha, hai tay ôm lấy đầu, thân thể đang run rẩy.

Cốc cốc cốc ——

Lúc này, cửa phòng chợt bị gõ vang.

Tiếng gõ cửa này nổ vang ở bên tai Lục Bình tựa như là từng tiếng tín hiệu đòi mạng. Nhưng anh vẫn là đột nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng thả chân xuống, ngồi thẳng người. Không, không thể ngồi thẳng được, thân thể phải dựa vào phía sau, hai chân bắt chéo, cố gắng bày ra dáng vẻ thong dong và bình tĩnh.

Lục Bình đưa tay vuốt vuốt chút nếp gấp trên người.

"Vào đi." Lục Bình ôn hòa nói.

"Lục tiên sinh, cô gái kia đã rời đi." Chu Nhĩ Vi đi đến, cung kính xoay người, trầm giọng ‌nói.

"Ừm." Lục Bình lên tiếng.

Đầu ngón tay gõ gõ tay vịn, ánh mắt trắng đen rõ ràng tùy ý nhìn lướt qua người Chu Nhĩ Vi, sau đó nhìn ra khắp căn phòng. Anh chợt trông thấy bức thư mời màu vàng đen yên tĩnh nằm ở trên bàn trà. Anh đã bị đưa vào một tình thế bắt buộc, buổi dạ yến ba ngày sau nghiễm nhiên trở thành dù không muốn nhưng vẫn phải đi..

"Cô cầm lấy cái này đi.”

"Dạ yến ba ngày sau, cô sẽ là bạn đồng hàng của tôi." Lục Bình đưa thư mời về phía trước, ôn hòa nói.

Tại trường hợp như thế, nếu như không có bạn nhảy quen thuộc, anh sợ mình sẽ run chân đi không được: "Cô đi chuẩn bị một chút đi."

"Tôi đã biết." Chu Nhĩ Vi tiếp nhận bằng hai tay, đáp lại.

"Cô có thể hỏi bọn họ về việc liên quan tới buổi dạ yến."

"Vâng."

"Được rồi, cô cũng đi nghỉ ngơi sớm đi."

Lục Bình ngáp một cái, khoát tay áo với vẻ không thèm để ý. Chu Nhĩ Vi cung kính lui về sau hai bước, sau đó bước nhanh quay người rời đi.

⚝ ✽ ⚝

Ngồi trước sô pha trong phòng tổng thống một lúc lâu.

Cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Lục Bình đứng lên, đi tới bên cạnh bàn đọc sách, kéo ngăn kéo lấy ra hai bộ điện thoại. Nhìn thấy Tiết Hoa Thanh gọi cho mình mấy cuộc điện thoại, đoán chừng là đã nhận tin tức gì.

Sau khi tự hỏi một chút, anh không có trực tiếp đáp lại, mà là rút một điếu xì gà ra, châm lửa cho mình.

Lục Bình hít thật sâu một hơi.

Liếc nhìn thời gian, hiện tại là hơn mười giờ theo giờ Yến Kinh.

“Ừm…"

"Muốn trò chuyện với Oánh Oánh."

Lục Bình ngồi ở trước bàn đọc sách, hai chân gác lên mặt bàn. Suy nghĩ này chợt lấp lóe, nhưng lại lập tức bị đè xuống. Cuộc nói chuyện với Trương Oánh Oánh cực có khả năng đã bị giám sát. Cho dù không để lộ ra tin tức hữu dụng gì, nhưng trong khoảng thời gian này, mình chủ động gọi điện thoại cho đối phương vốn ‌đã đại biểu cho rất nhiều chuyện.

Lục Bình nắm chặt điện thoại di động trong ‌lòng bàn tay.

Hiện tại Lục Bình rất muốn nói chuyện với một người nào đó, có một loại dục vọng muốn thổ lộ hết. Ánh mắt có chút lấp lóe, sau đó quen thuộc nhấn xuống một dãy số, tiếng nhắc nhở vang lên ở bên tai ——

“A lô?"

Mặc dù đã là đêm khuya.

Tòa nhà Xuyên Hòa, trong văn phòng tại tầng năm mươi tám, Lý Ngọc Trân vẫn còn đang bận rộn như là máy móc.

Gương mặt tuyệt mỹ của cô giống như là núi băng, nhìn không ra chút cảm xúc nào. Điện thoại trong ngăn kéo chợt vang lên, Lý Ngọc Trân ký tên mình vào cuối tờ văn kiện, sau đó gọn gàng lấy điện thoại ra, nhấn xuống nút kết nối. Thân ‌thể của cô hơi dựa vào sau, hơi xoay người, đôi mắt lạnh lùng hướng về phía thành phố không ngủ dưới ánh đèn neon ở sau lưng.

"Để tôi đoán một chút."

"Người cuồng công việc như Lý tiểu thư nhất định còn đang ở trong văn phòng, không sai chứ?"

Lục Bình khống chế lời nói, mỉm cười đáp.

"Lục tiên sinh còn có thể gọi điện thoại cho tôi vào lúc này, chỉ là để nói chuyện này?" Ánh mắt Lý Ngọc Trân lấp lóe, môi đỏ giương lên.

------

Dịch: MBMH Translate