Chương 729 Mệnh Lệnh Cuối Cùng!
Trong lời nói cho thấy cô hiển nhiên cũng đã thu được chút tin tức liên quan tới Hồng Kông. Bởi vì cái gọi là ‘lạc đà chết đói lạc còn lớn hơn ngựa’, mặc dù Lý gia Yến Kinh đã đi xuống, nhưng con đường tình báo vẫn thuộc tầng cấp vọng tộc như trước.
Lục Bình nghe thấy lời nói của Lý Ngọc Trân, trên gương mặt căng thẳng cuối cùng cũng lộ ra chút nụ cười. Anh cảm thấy, cho dù chỉ là tùy tiện trò chuyện với Lý Ngọc Trân một chút, trong lòng mình cũng thoải mái hơn nhiều.
"Ấy da da… Lý tiểu thư vẫn là lạnh lùng như vậy."
"Tôi thật ra là có một chút ý kiến, muốn mời Lý tiểu thư tham mưu một chút."
“Ồ?"
"Nhân vật như Lục tiên sinh còn cần tôi tham mưu sao?"
Ánh mắt Lý Ngọc Trân ngưng tụ lại, cô ý thức được, đây có lẽ là Lục tiên sinh muốn ám chỉ cái gì đó.
"Tôi vừa gặp người đại diện của Khoa học kĩ thuật Úy Lam, cô gái kia gọi là Hạ Tranh Trân. Cô ấy nói rằng, chỉ cần tôi đồng ý, Khoa học kĩ thuật Úy Lam sẽ cho… tôi tư cách hợp tác."
"Lý tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của Lục Bình mang theo ý nghiền ngẫm, chầm chậm nói ra. Trong giọng nói mang theo ý cười, nhưng sau khi nói ra hoàn toàn, Lục Bình lại thật sự trở nên nghiêm túc. Anh không có dự định muốn hợp tác, nhưng có thể nghe cái nhìn của thiên kiêu như Lý Ngọc Trân một chút cũng là một chuyện tốt.
Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, mí mắt Lý Ngọc Trân khẽ giật, không khỏi ngồi thẳng người.
Cô không ngừng suy nghĩ, rất nhanh, giống như hiểu rõ cái gì đó! Dạng sự kiện như này, cho dù Lục tiên sinh đến giờ vẫn còn chưa có quyết định, sao có thể sẽ thật sự hỏi thăm cô được?
⚝ ✽ ⚝
Vào lúc Lục Bình gọi điện thoại cho Lý Ngọc Trân.
Tại một phòng tổng thống khác ở bên cạnh, phòng ngủ của Chu Nhĩ Vi.
Sau khi cẩn thận xem xong tư liệu liên quan buổi dạ hội kia, người xuất thân từ gia tộc trăm năm như Chu Nhĩ Vi rất nhanh đã ý thức được phân lượng của buổi tiệc từ thiện này.
Cho dù là cô cũng không khỏi bị làm cho kinh sợ! Có chút không rõ đúng sai, sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền gọi điện thoại cho cha mình là Chu Tải Ngôn tại Trung Hải…
"Ba!"
“Buổi dạ yến này chính là như vậy, Lục tiên sinh muốn con tham gia cùng với tư cách là bạn nhảy vào ba ngày sau."
“Ba nói xem… con nên làm như thế nào bây giờ?" Chu Nhĩ Vi khẩn trương nói.
Cô vừa dứt lời, đầu phía bên kia điện thoại lập tức truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, thật lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Trung Hải, tòa nhà Chu gia.
Chu Tải Ngôn nghe con gái nói xong, lông tơ trên người lập tức dựng lên. Dựa vào con đường tin tức của ông còn không thể sớm biết được tin tức cụ thể tại Hồng Kông. Nhưng nghe con gái nói xong, ông lập tức xâu chuỗi tất cả chi tiết lại với nhau.
Ông chỉ cảm thấy choáng váng, tay chống đỡ thân thể, suýt nữa là đã ngã trên mặt đất.
Qua hồi lâu, Chu Tải Ngôn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Ông cầm điện thoại lên, giọng nói khàn khàn nhưng lại nghiêm túc trước đó chưa từng có, ngoài ra còn pha lẫn sự sợ hãi và bất an:
"Nhĩ Vi!"
"Nhĩ Vi!"
"Con nghe ba nói —— "
"Tôi đã biết."
"Cảm ơn —— "
Lục Bình và Lý Ngọc Trân nói chuyện phiếm một hồi lâu.
Vào lúc nói lời tạm biệt, giọng điệu của Lý Ngọc Trân chợt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói ra.
“Hả?"
Nghe thấy câu nói này, Lục Bình còn có chút không rõ ràng cho lắm, cộng với, trong lúc anh nói chuyện với Lý Ngọc Trân, áp lực đã được giải quyết, nỗi lòng căng thẳng khó tránh khỏi buông lỏng. Cho nên, anh mới vô thức phát ra một tiếng như vậy.
Nghe thấy câu đáp lại kia, Lục Bình cảm thấy lập tức run lên, sau đó lập tức phản ứng lại.
Anh vươn tay ra, kéo kéo khóe miệng hướng lên trên, trong giọng nói mang theo ý cười ôn hòa:
"Ngủ ngon."
Dứt lời, Lục Bình ngay lập tức nhấn tắt điện thoại.
Lục Bình nắm chặt điện thoại, thở hổn hển một lúc. Một hồi lâu sau, lông mày anh khẽ nhíu, nhớ lại giọng điệu và lời nói của Lý Ngọc Trân vừa rồi, nói nhỏ:
“Câu nói cuối cùng kia là có ý gì?"
“Mình đã nhắc nhở cô ấy cái gì?"
Nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả gì, Lục Bình dứt khoát lắc lắc đầu.
Lục Bình liếc nhìn thời gian trò chuyện.
Nếu như là người yêu bình thường thì khoảng thời gian này rất ngắn, chỉ có mười phút đồng hồ. Nhưng đối với người có thân phận như Lý Ngọc Trân hoặc là Lục tiên sinh mà nói, nếu để lộ khoảng thời gian này ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều tổ chức coi trọng.
Lục Bình thu đôi chân gác trước bàn lại, lúc này mới chú ý đến cổ chân và bắp chân có chút hơi tê tê.
Lục Bình xoa nhẹ một hồi, đứng dậy đi tới đi lui trước cửa sổ trong phòng tổng thống.
Trong lúc trò chuyện với Lý Ngọc Trân, anh luôn dùng một loại giọng điệu buông lỏng và bình thường, nói lại một số hành vi và tính toán của mình bên phía Hồng Kông cho đối phương.
Nguyên nhân chủ yếu là muốn chồng thêm một tầng thần bí về thân phận của chính mình ở trong lòng thiên chi kiêu nữ kia, tạo thành cái bóng quyền hành cực cao!
Một phương diện khác, chính là muốn mượn nhờ trí tuệ và năng lực vượt xa mình của Lý Ngọc Trân, nhìn một chút xem hành vi của mình có chỗ nào thiếu sót hoặc là thiếu hụt trí mạng hay không!
Rất nhiều chuyện không tiện nói với bọn người Tiết Hoa Thanh, nhưng nói cho Lý Ngọc Trân thì lại không có vấn đề.
Mượn lực đánh lực!
Nhảy múa trên mũi đao!
Cố gắng lợi dụng tất cả tài nguyên!
------
Dịch: MBMH Translate