Chương 730 Cho Một Cơ Hội
Hiện tại, trong lòng Lục Bình đã nắm chắc hơn rất nhiều, cũng không còn sợ hãi và hoảng loạn như vừa rồi nữa. Nói trắng ra là, mặc dù trận đánh cược bao phủ phía trên Hồng Kông này kịch liệt mà cuồn cuộn, nhưng hai bên đánh cược không có quan hệ quá lớn với anh. Anh nhiều lắm chỉ có thể được coi là một bánh răng quan trọng nào đó trong vòng xoáy này mà thôi.
Lục Bìn kéo cửa, đi ra ngoài ban công, chân trần vừa đi ra được một nửa, ánh mắt chợt nhìn về phía cảnh sắc của cảng Victoria nơi xa. Dựa theo kỹ năng phản trinh sát mà anh đã rèn luyện được trong thời gian qua, nếu như tiếp tục hướng ra bên ngoài thì anh sẽ bước vào phạm vi dễ bị quan sát và nghe trộm.
Lục Bình tiếp tục cất bước, nhìn cảnh đêm một hồi.
Không biết là ảo giác hay là thật, tại vị trí ban công ở các phòng khác nhau của khách sạn mơ hồ có điểm sáng hiện lên.
“A lô."
"Lão Tiết à, vừa mới chú ý đến, anh gọi điện thoại cho tôi sao?"
Lục Bình trở lại phòng.
Lục Bình trả lời lại cuộc gọi, thong dong cười hỏi.
Quán bar Sắc Giới, phòng riêng tầng hai.
Tiết Hoa Thanh đặt chiếc điện thoại có thể liên lạc với Lục tiên sinh ở trong túi trong cùng trước ngực. Khi cảm nhận được điện thoại rung lên, thân thể anh lập tức kéo căng. Ở bên cạnh, Đinh Thanh đang lắc lắc ly rượu trong tay cũng dừng động tác lại, hiểu rõ là Lục tiên sinh gọi điện thoại tới.
Anh hơi gật đầu với người trước mặt một cái, sau đó rời khỏi phòng, canh giữ ở trước cửa bên ngoài.
Tiết Hoa Thanh nghiêm túc đứng dậy, đi tới phía trước tấm cửa kính trong suốt từ sàn tới trần nhà. Phía dưới là sàn nhảy, ánh đèn màu đỏ, màu lam không ngừng đan xen, chiếu xuống trên người anh. Dưới chân là những thân thể đang điên cuồng lắc lư theo tiếng DJ.
"Lục tiên sinh!" Tiết Hoa Thanh cung kính đáp.
Anh cân nhắc câu chữ, nói ra từng câu từng chữ: "Tôi nhận được một chút tin tức liên quan tới Hồng Kông…"
"Đúng vậy."
"Con đường tin tức của anh đúng là không tệ."
Anh còn chưa nói xong, giọng nói mang theo ý cười của Lục tiên sinh đã đánh gãy lời anh, lời nói khen ngợi tiếp tục vang lên: "Lão Tiết, đúng là không tệ! Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà con đường của Lục Nhĩ đã vươn tới tận cả Hồng Kông."
"Đều nhờ vào tài nguyên của Lục tiên sinh." Tiết Hoa Thanh vội vàng đáp.
"Lục tiên sinh, chúng ta có cần làm chút gì hay không?" Anh tiếp tục nói.
"Ừm…"
Lục Bình kéo dài giọng điệu. Suy nghĩ không ngừng lưu chuyển trong đầu. Dưới loại tình huống long trọng như hiện tại, chính anh cũng không biết phải làm gì nữa. Nhưng sau khi nghe Tiết Hoa Thanh nói ra câu nói này, Lục Bình đương nhiên là rất nóng lòng muốn được càng nhiều người bao vây quanh mình, trợ giúp mình.
Anh đang muốn đáp lại thì đồng tử chợt co lại.
Anh phản ứng lại, sự kiện Hồng Kông giờ phút này đã không còn là chuyện mà đám người bên trong đội ngũ não bộ tại Trung Hải có thể lẫn vào.
Nếu như cứ tiếp tục dựa vào mấy người bọn họ thì phía logic sẽ dần xuất hiện những thiếu sót trí mạng.
Lục Bình đẩy gọng kính trước mặt một cái, giọng nói mang theo chút ý cười:
"Đây cũng không phải là chuyện mà các người có thể nhúng tay vào."
Quán bar Sắc Giới, trong phòng.
Tiết Hoa Thanh vẫn duy trì tư thế khom người, nhìn xuống tấm kính pha lê dưới chân, ánh đèn màu đỏ và màu lam ánh vào trên người anh.
Nghe thấy một câu nói kia, Tiết Hoa Thanh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hoặc có thể nói là nằm trong dự đoán.
Anh đang muốn nói cái gì đó, nhưng mà giọng nói của Lục tiên sinh lại vang lên ở bên tai như là sấm sét:
"Nhưng mà —— "
"Tôi sẽ cho đội ngũ não bộ một cơ hội.”
Lục Bình chậm rãi nói ra: "Trong vòng 72 giờ tiếp theo, các người cố gắng dùng hết năng lực của mình để đọc hiểu tất cả những tình báo cơ mật màu đỏ ở trong kho rương."
"Sau đó báo lại thu hoạch và chiến lược của các người cho tôi, tôi sẽ nộp tin tức tương ứng lên phía trên."
"Nếu như các người có thể nhận được một đánh giá ưu tú —— "
Lục Bình ngồi ở trước bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Khóe miệng anh không ngừng giương lên, sau khi hơi dừng lại một chút liền nói tiếp:"Có thể xem như là thu được một bậc thang lên trời!"
Quán bar Sắc Giới, trước tấm cửa kính trong suốt, hô hấp của Tiết Hoa Thanh bắt đầu trở nên dồn dập. Anh không rõ thu hoạch như nào mới có thể được người như Lục tiên sinh xem là bậc thang lên trời!
"Đi đi!"
"Dùng hết toàn bộ trí tuệ và tinh lực của các người!"
Lục Bình tiếp tục nói: "Về phần những chi tiết tương ứng thì lát nữa tôi sẽ gửi qua cho anh."
"Đa tạ Lục tiên sinh đã cho cơ hội!"
"Hoa Thanh chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng!"
Tiết Hoa Thanh nghiêm túc nói.
Anh đã nhìn thấy tầng mây đen to lớn đang bao phủ Hồng Kông, cho nên càng có thể cảm nhận được phân lượng của bài khảo hạch lần này của Lục tiên sinh.
Tút ——
Tút ——
Tút ——
Anh vừa dứt lời, điện thoại liền bị cúp máy, sau đó truyền đến từng tiếng tút tút.
Tiết Hoa Thanh nắm chặt điện thoại. Anh đứng tại chỗ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, bước nhanh về phía giá áo, vội vàng khoác áo khoác lên, sau đó đẩy cửa phòng ra, muốn rời khỏi.
Ngoài cửa, Đinh Thanh đang chờ đợi, thấy người đi ra, ánh mắt trắng đen rõ ràng lập tức rơi xuống trên người anh.
"Lục tiên sinh bàn giao một nhiệm vụ quan trọng, tôi hiện tại phải đi làm ngay." Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.
"Đinh Tông Trưởng, trong vòng 72 giờ tiếp theo, tất cả lực lượng bảo an tại Trung Hải đều phải tiến vào tình trạng báo động."
Tiết Hoa Thanh mang theo cặp công văn muốn rời khỏi, anh chợt dừng bước, nghiêm túc nói với người phía sau.
Nói xong, thân ảnh của anh dần biến mất ở trong hành lang dưới cái nhìn chăm chú của Đinh Thanh.
------
Dịch: MBMH Translate