← Quay lại trang sách

Chương 731 Lục Bình Mình Chính Là Nhân Vật Chính Tiểu Thuyết Thảm Nhất!

Đùng ——

Hôm sau.

Sáng sớm.

Lục Bình bị một tiếng sấm nặng nề làm cho bừng tỉnh.

Lục Bình gối đầu trên chiếc gối mềm mại, mí mắt khẽ run rẩy, thật lâu sau mới mở mắt ra. Trong phòng vẫn là một mảnh đen kịt. Anh ngáp một cái, sờ về phía điện thoại di động trước ngăn tủ, màn hình sáng lên ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối, chiếu sáng gương mặt Lục Bình. Liếc qua thời gian, còn chưa tới ba giờ từ sau khi anh bắt đầu đi ngủ.

Lục Bình chuẩn bị ngủ tiếp… Nhưng mà, trong căn phòng yên tĩnh này, trên chiếc giường rộng 2m này, Lục Bình nhắm mắt lại không ngừng trăn trở, không ngừng thay đổi tư thế. Hoặc là giang hai tay hai chân ra, nằm thành hình chữ đại (大); hoặc là nghiêng người cuộn mình vào trong chăn; thậm chí, còn cả thứ thế đảo ngược một trăm tám mươi độ, cong mông…

Bên ngoài phòng tổng thống, thế lực các bên và đội ngũ điều tra phục vụ riêng cho Lục tiên ‌sinh vô luận như thế nào đều không thể nghĩ đến, dáng vẻ chân thật của vị Lục tiên sinh khiến cho tất cả thế lực đều không thể điều tra lại là như này.

"A…"

"Mẹ kiếp!"

Lục Bình mở to hai mắt, gãi gãi đầu tóc lộn xộn.

Anh quay người, bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường lên. Giống như là đã nhận ra cái gì đó, anh sờ qua chiếc điều khiển từ xa ở bên giường. Chỉ một tiếng nghe tích, mà cửa cách đó không xa tự động kéo sang hai bên. Ngoài phòng là tầng tầng mây đen nặng nề, trời cũng đã sáng lên, nhưng vẫn đang là ban đêm, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống lốp bốp.

Lục Bình dựa giường lưng ngồi dậy, nghe tiếng mưa rơi, lâm vào trong mê mang.

Khoa học kỹ thuật Úy Lam đột nhiên lật bàn, làm rối loạn kế hoạch ban đầu của anh. Hiện tại, cho dù như thế nào thì đều không thể tiếp tục liên hệ với thế lực thứ ba nữa.

Những người khổng lồ đang đánh cược ở trên không trung, giống như trong lúc nhất thời không có sức lực để chú ý tới anh.

Giờ phút này, vòng xoáy càng mãnh liệt, Lục Bình càng ở trong trạng thái yên tĩnh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Lục Bình lấy lại tinh thần, chuẩn bị rời giường.

"???"

"Mẹ nó?"

Lục Bình nhìn về phía cái gối, chú ý đến một đám tóc rơi ở phía trên, đưa tay cầm lên trước mặt: "Con mẹ nó, sẽ không bị rụng tóc đó chứ?"

"Hình như đã lỏng đi không ít!”

Lục Bình nắm thử chân tóc, sắc mặt trở nên có chút chua chát.

Áp lực trong đoạn thời gian gần đây quá lớn, rụng tóc hình như cũng là chuyện rất bình thường.

"Ai!"

"Nếu như mình là nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết thì có lẽ chính là nhân vật khổ nhất? Ít nhất là một nhân vật chính phải chịu áp lực lớn đến mức rụng tóc!"

Lục Bình chỉ có thể tìm niềm vui trong khốn khổ, trong đầu suy nghĩ lung tung.

Rụng tóc thì rụng tóc đi, sống sót qua mấy ngày nay trước đã, chuyện tương lai để sau này hãy nói.

Lục Bình xuống giường, bật tất cả đèn trong phòng lên, sau đó ngưng thần cẩn thận nhặt toàn bộ sợi tóc rơi trên gối lên, đi đến trước bồn cầu rồi vứt tất cả xuống và xả nước. Mặc dù cảm giác không đến mức đó, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lỡ như có thế lực nào đó chú ý tới những sợi tóc này, từ đó mò tới nội tâm chân thật nhất của anh, có lẽ sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.

Lục Bình đứng dưới vòi hoa sen, tắm rửa một cái. Anh nghiêm túc chải chuốt lại cái đầu ổ gà của mình, sau đó đứng điều chỉnh biểu cảm gương mặt trước tấm gương.

Một lúc lâu sau, Lục Bình lại lần nữa đeo cặp kính gọng vàng kia lên. Lúc này, lái buôn thần bí và thương nhân tình báo Lục tiên sinh lại một lần nữa xuất hiện ở trước gương.

"Ừm —— "

"Ừm —— "

Trong căn phòng yên tĩnh.

Lục Bình nhìn chằm chằm chính mình trong gương, mạch suy nghĩ dần dần hiện lên.

"Thứ nhất, hiện tại là thần tiên đánh nhau, mình không làm được cái gì."

"Thứ hai, lập trường của mình giống với bộ phận bí mật của chính phủ. Nếu thắng, mình có thể tiếp tục nhảy múa ở trên mũi đao, thậm chí thu hoạch được quyền hành cao hơn. Nếu thua, kết cục đại khái của mình chính là cái chết."

"Thứ ba, nếu như thua thì sẽ chết thì mình còn sợ cái búa gì?! Trước tiên cứ mượn nhờ áp lực của các bên hiện tại để kiếm chác chút chỗ tốt trước khi buổi tiệc từ thiện diễn ra! Đến lúc đó cho dù thua, thảm nhất chẳng qua chỉ là chết! Nhưng nếu như thắng…"

Mạch suy nghĩ thay đổi, tầm nhìn trở nên rộng hơn.

Có thể đi đến vị trí hiện tại, Lục Bình thực chất chính là một kẻ điên.

Ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Ừm!"

"Thoải mái…"

10 giờ 15 phút.

Mưa vẫn còn đang rơi.

Lục Bình không rời khỏi tòa nhà Vọng Bắc Lâu này, cũng không thèm quan tâm đến những chuyện đang nổi lên và bùng phát dưới trận mưa to như trút nước kia. Thời gian một buổi sáng này, anh vẫn ăn sáng như bình thường, sau đó thoải mái dựa vào ghế sô pha trước ban công và lấy sách, xem xét tình báo.

Lúc này, anh được đề nghị đến một phòng mát xa trong khách sạn để thả lỏng gân cốt.

------

Dịch: MBMH Translate