Chương 733 Không Cứu Nổi! Chôn Đi!
Suy nghĩ trong phút chốc, Lục Bình mở mắt ra, nghiêng đầu sang một bên. Trên chiếc giường bên cạnh, Chu Nhĩ Vi cũng đã cởi bỏ áo mát xa, tấm lưng trắng nõn như ngọc được phủ lên một chiếc khăn mặt, nhân viên đang cẩn thận xoa bóp qua thông qua chiếc khăn. Giờ phút này, thuận theo ánh mắt của Lục Bình vừa vặn có thể nhìn thấy một nửa đường nét hoàn mỹ lộ ra. Bộ ngực của Chu Nhĩ Vi kém xa chị Mẫn Đan, nhưng rất tinh xảo, cảm giác vừa ôm, giống như là một tác phẩm nghệ thuật.
Lục Bình gọi một tiếng.
"Lục tiên sinh." Chu Nhĩ Vi nhìn thấy ánh mắt của Lục Bình, cuống quít che lại, gương mặt đỏ bừng, đáp lại một tiếng.
"Nếu như cô đã xoa bóp xong rồi thì đi về nghỉ ngơi trước đi." Lục Bình thu hồi ánh mắt, ôn hòa nói.
Một lát nữa, đại lão của Vọng Bắc Lâu sẽ tới đây, anh cũng không muốn đối phương trông thấy dáng vẻ hiện tại của Chu Nhĩ Vi.
"Ừm."
"Tôi đã xong rồi."
Chu Nhĩ Vi lập tức hiểu ra Lục tiên sinh có chuyện cần làm. Cô lập tức ngồi dậy, dùng một cái khăn tắm che ở trước người, vươn cặp đùi xinh đẹp ra, bàn chân tinh xảo như ngọc đầu tiên là giẫm trên sàn nhà, sau đó mới xỏ vào trong dép lê. Sau khi nói một tiếng, cô lập tức đi sang phòng vệ sinh bên cạnh, trước tiên là rửa sạch sẽ tinh dầu trên người mình, sau đó là thay quần áo và rời đi.
Cùng lúc đó.
Khách sạn Bốn Mùa, một bên khác.
"Tôi đã biết."
"Ngài yên tâm đi."
Đội trưởng đội bản an mặc tây trang màu đen, dáng người cao lớn, nghiêm túc đáp lại.
Sau đó, anh liền lập tức ngắt cuộc trò chuyện trong tai nghe, dặn dò cấp dưới vài câu rồi dẫn theo một ấp dưới khác đi về phía thang máy.
"Đội trưởng."
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi cũng không biết. Ông chủ đích thân ra lệnh, muốn chúng ta đến phòng tổng thống số 9 quan sát một chút." Đội trưởng bảo an nhíu mày một cái, trầm giọng nói.
Sau khi hơi dừng lại một chút, anh tiếp tục nói: "Ông chủ đặc biệt phân phó, để chúng ta nhất định không được xảy ra xung đột với đối phương."
Dứt lời, hai người một trước một sau đi vào trong thang máy.
Lấy điều khiển thang máy ra, ấn xuống số tầng tương ứng.
Đội trưởng đội bảo an này nhìn chăm chú về phía màn hình hiển thị số tầng, ánh mắt ngưng tụ lại, không biết có phải là ngẫu nhiên hay không mà màn hình hiển thị lại sáng lên chậm hơn ngày thường một giây.
Thang máy không ngừng lên cao.
Khi cách tầng lầu mục tiêu còn lại khoảng 3 tầng.
Thang máy bắt đầu dừng lại.
"Hả?"
Đội trưởng đội bảo an liếc nhìn nút hiển thị chưa ấn nhưng vẫn sáng. Anh vô thức bày ra tư thế cảnh giác. Nhưng mà, khi cửa thang máy mở ra, đội trưởng nhìn về phía chiến trận bày ra trước mắt, sắc mặt lập tức tái đi. Anh giơ hai tay lên, ra hiệu là mình không có gì nguy hại.
⚝ ✽ ⚝
Vọng Bắc Lâu là nơi tụ tập của các ngân hàng đầu tư, ngân hàng thương nghiệp, và các công ty luật nổi tiếng nhất, công ty kế toán cao cấp nhất. Nơi đây có thể cung cấp dịch vụ ‘thức ăn ngoài phục vụ tận nơi’ liên quan tới vấn đề tài phú, tức là: thu hoạch, tẩy trắng, di chuyển, giấu kín. Đây là một nơi mưa gió lẫn lộn, lợi ích trộn lẫn điên cuồng.
Người phụ trách con quái vật khổng lồ này là Đỗ Bá Trọng hiện tại đang cảm thấy kinh hoàng, đứng ngồi không yên.
Ông vừa chờ đợi tin tức điều tra vừa đọc tin tức liên quan tới Lục tiên sinh.
Chỉ mới lướt sơ qua một chút thôi đã khiến cho Đỗ Bá Trọng cảm thấy bất an.
"Lục tiên sinh?!"
"Đáng chết!"
"Vị kia của Trung Hải? Tại sao lại tới Vọng Bắc Lâu của mình chứ?"
"Đừng nói là, biến cố Hồng Kông đêm qua có liên quan tới vị Lục tiên sinh này!"
Đỗ Bá Trọng không ngừng mắng thầm trong lòng.
Ông hiểu được Lục tiên sinh tại sao lại nói chuyện kinh doanh của bọn họ có nhiều chỗ trùng hợp. Từ một mức độ nào đó mà nói, Vọng Bắc Lâu dưới tay ông đúng là có cái công dụng đáp cầu dắt mối này, cùng với chức năng giao dịch các loại tin tức!
Nhưng so sánh với Lục tiên sinh, Vọng Bắc Lâu chẳng là cái gì cả! Ông dẫn đầu giải quyết, nhiều nhất miễn cưỡng có thể chạm tới cánh cửa vọng tộc mà thôi!
Đỗ Bá Trọng thu hồi tầm mắt, cầm điện thoại lên, ngón tay hơi mập lướt nhanh trên màn hình.
Trong một group chat nội bộ, ông nhanh chóng soạn ra một tin nhắn: "Các vị tiên sinh, có ai biết về vị Lục tiên sinh Trung Hải kia không?"
Sau khi do dự một chút, ông vẫn nhấn nút gửi đi…
Cái group chat này là tài sản quý giá nhất của Đỗ Bá Trọng, thành viên nội bộ không nhiều, tính cả ông nữa thì cũng chỉ có mười người, tất cả đều là bạn bè đáng để tín nhiệm. Mỗi một người đều có quyền hành rất cao, không phải là nhân vật thực quyền tại vọng tộc thì chính là người đứng đầu tại các lĩnh vực!
"Lục tiên sinh?"
"Ông trêu chọc tới đối phương rồi?"
"Không phải chứ? Không phải chứ? Lão Đỗ, ông không phải luôn tự xưng là khéo léo nhất sao? Lại dám đắc tội vị Lục tiên sinh này?”
"Không cứu nổi! Chôn đi!"
[ Hoàng Đông Hán đã rời khỏi nhóm trò chuyện.]
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
------
Dịch: MBMH Translate