Chương 734 Đỗ Tiên Sinh, Ngài Cũng Nằm Xuống Mát Xa Đi
Đông Hán vẫn luôn vững vàng như vậy. Nhưng mà nói một cách nghiêm túc thì tôi cũng có xúc động muốn rời khỏi nhóm. Lão Đỗ, nói một chút đi, đã xảy ra chuyện gì? Nếu như ông thật sự đắc tội Lục tiên sinh, tôi khuyên ông nên quỳ xuống nhận lỗi với người ta. Nếu như thỉnh tội mà không có tác dụng, hoặc là phạm phải tội chết thì xin lỗi, chúng tôi đều phải thoát nhóm."
"Tôi nhận được một chút tin tức, Lục tiên sinh có lẽ có liên quan tới buổi từ thiện vào ngày mốt."
Sau mấy câu nói đùa ngắn gọn, tin nhắn liên tiếp hiện lên, bên trong group chat không còn người lên tiếng nữa.
Mọi người đều đang chờ đợi đáp án.
Đỗ Bá Trọng chậc chậc lưỡi, mí mắt không ngừng nhảy lên, thân thể run lên vì sợ hãi. Ông vội vàng nhắn lại, sợ chậm một bước nữa thì các thành viên trong nhóm sẽ lập tức không còn.
"Không có!"
"Tôi nào dám đắc tội Lục tiên sinh!"
"Lau mồ hôi. jpg "
"Là như thế này, tôi mới nhận được tin tức… Vị…Vị Lục tiên sinh kia hiện tại hình như đang ở tại khách sạn Bốn Mùa của tôi."
"Ngoài ra thì không có chuyện gì khác. Vị Lục tiên sinh kia giống như cũng không có ý định liên hệ với tôi."
Đỗ Bá Trọng cẩn thận đáp lại.
"Lục tiên sinh quả nhiên đã đến Hồng Kông, xem ra tin tức tôi nhận được có xác suất đúng rất cao."
"Phía sau người này chính là tồn tại có thể đánh cờ thực sự."
"Lão Đỗ!"
"Không nên dính vào trong đó… Trước vòng xoáy này, chúng ta chỉ là đám sâu kiến nhìn lên cuồng phong mưa rào mà thôi."
"Lão Đỗ, hay là ông chạy trốn đi? Chờ sau khi bầu trời sáng rồi lại trở lại!"
Nhân vật phong vân như Đỗ Bá Trọng- người quản lý Vọng Bắc Lâu nhìn những tin nhắn không ngừng hiện ra ở bên trong group chat, cảm giác như muốn khóc.
Không phải ông muốn lẫn vào! Càng không phải là ông không muốn chạy! Là vị Lục tiên sinh này đã tìm tới cửa!
Cốc cốc cốc!
Cốc cốc!
Đúng lúc này, bảo an phái ra còn chưa báo cáo lại tin tức, cửa văn phòng của Đỗ Bá Trọng đã bị gõ vang.
Trái tim Đỗ Bá Trọng đột nhiên nhảy lên, trên trán chảy đầy mồ hôi.
"Không được."
"Không đủ."
Thành phố Trung Hải, gần tổng bộ Tào Môn.
Bên trong đội ngũ não bộ ở tầng ba dưới mặt đất.
Tiết Hoa Thanh dời ánh mắt khỏi thiết bị, nhìn về phía giáo sư Hoàng Thạch Mặc và Lê Đình Đình.
Lượng tin tức liên quan tới trận biến đổi xảy ra vào giữa thế kỷ trước trong kho rương tình báo kia thật sự là quá nhiều. Tính cả Lão Mã thì đội ngũ bọn họ cũng chỉ có bốn người. Mặc kệ là khối lượng hay là số lượng thì đều thiếu đến đáng thương.
Trông coi núi báu, lại không thể lợi dụng.
Lông mày Tiết Hoa Thanh cau chặt, anh liếc nhìn thời gian, cách bữa tiệc từ thiện mà Lục tiên sinh nói tới còn lại năm mươi sáu giờ ba mươi phút cuối cùng.
"Tôi sẽ cho đội ngũ não bộ một cơ hội."
"Trong vòng 72 giờ tiếp theo, các người cố gắng vận dụng hết năng lực của mình để đọc hiểu toàn bộ tình báo cơ mật màu đỏ kia."
"Nếu như các người có thể nhận được một đánh giá tương đối ưu tú —— "
"Có thể xem như là thu hoạch được một bậc thang lên trời!"
Lời nói đêm qua của Lục tiên sinh lại một lần nữa vang vọng bên tai. Nó giống như là ma quỷ, không ngừng mê hoặc Tiết Hoa Thanh.
Tiết Hoa Thanh nguyện ý đi theo Lục tiên sinh, chính là vì có dã tâm, là muốn trèo lên trên.
"Bậc thang lên trời?"
"Rốt cuộc là cơ hội như nào mà lại có thể được tồn tại như Lục tiên sinh xưng là bậc thang lên trời?"
Nghĩ tới đây, trái tim không khỏi đập rộn lên, khó mà ngăn chặn được khát vọng.
"Không được!"
"Liều một phen!"
Tiết Hoa Thanh mở mắt ra, đưa ra quyết định.
Đúng lúc này, trước bàn dài, cô gái Lê Đình Đình mười lăm tuổi đúng lúc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Tiết Hoa Thanh thì không khỏi bị làm cho kinh sợ. Cô vội vàng rụt đầu về. Qua một hồi lâu sau, nhìn thấy chú Tiết không có để ý đến mình, cô bé le lưỡi một cái, nhẹ nhàng thở ra…
"Chú đi ra ngoài một chuyến, các người tiếp tục.”
Tiết Hoa Thanh cẩn thận suy tính một lúc, sau đó kéo ghế ra rồi đứng lên. Giáo sư Hoàng Thạch Mặc vẫn còn đang đắm chìm trong mối quan hệ tình báo phức tạp nên không có phát hiện được. Nhóc con Lê Đình Đình thì nhìn lại theo tiếng.
Tiết Hoa Thanh nhìn về phía cô, hơi gật đầu sau đó trầm giọng nói.
Nói xong, anh liền sải bước đi ra khỏi phòng, xuyên qua từng tầng bảo an canh giữ nghiêm ngặt, Tiết Hoa Thanh ngồi vào bên trong một chiếc xe màu đen.
Xe bình ổn lái ra khỏi tầng hầm gara.
Không giống với thời tiết Hồng Kông hiện, bầu trời tại Trung Hải là ánh nắng tươi sáng. Ánh sáng có chút chói mắt chiếu vào trước người Tiết Hoa Thanh, anh ngồi thẳng người, cuối cùng làm rõ mạch suy nghĩ.
Thời cơ đặc biệt!
Thời gian không cho phép!
Tình báo có thể hiển hiện thì mới là tình báo có giá trị!
Trước đêm qua, Tiết Hoa Thanh muốn từng bước xây dựng thêm đội ngũ não bộ. Nhưng giờ phút này, mạch suy nghĩ này đã thay đổi. Anh chuẩn bị mượn thời cơ hiện tại, mặc kệ là lợi dụ cũng tốt, uy hiếp cũng được, chiêu mộ thêm một nhóm nhân tài hàng đầu. Về việc nguy cơ rò rỉ tình báo… chỉ cần chặt đứt liên hệ giữa nhân viên liên quan với thế giới bên ngoài thì chắc chắn sẽ không thể lộ ra được!
------
Dịch: MBMH Translate